
“giường” của bạn
trai của mình với mỗi buổi tối là một cô gái khác nhau nằm trên đó chứ?
Nhưng trước mặt nhiều người như thế lại muốn anh nói
ra tình sử phong lưu của mình, còn phải thật “chi tiết”! Tiểu Sí, khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh xắn của cậu quả nhiên là chỉ dùng để gạt người mà thôi.
Bên này đồng chí tiểu D đang chảy mồ hôi ròng
ròng,Alice bên cạnh thì lạnh lùng ra
lệnh: “Nói đi!”
Đánh chết cũng không thể nói ra! Hơn nữa, lúc này làm sao
có thể mà nói ra hết được.
Bác sĩ David im lặng bò sang một bên hít đất,…hic
….hic việc hít đất chỉ là việc nhỏ, cô vợ trẻ tức giận mới là chuyện lớn kìa!
Lúc David hít đất được một nửa thì di động của Hạ Viêm
reo lên. Hạ Viêm lấy ra, vừa nhìn mở máy vừa đi đến ban công, “Hello?”
“Là em!”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thiệu Tiên
sinh đã lâu không gặp.
Hạ Viêm hơi lộ ra nụ cười, nhưng giọng điệu vẫn không
thay đổi như cũ, “Ồ, chuyện gì?”
“Cái kia…hôm nay là ngày sinh nhật của chị dâu phải
không? Em gọi điện gửi lời chúc mừng.”
“À…tôi sẽ chuyển lời…”
“Còn có việc gì không? Bọn tôi đang chơi trò chơi,
Tiểu Sí vừa mới thua, hôn một tiểu cô nương, hôn lưỡi đó…aizz… đã lâu rồi Tiểu
Sí chưa gần gũi với con gái …” giọng điệu Hạ Viêm rất vui, trọng tâm bàn bạc
vẫn chính là Hạ sí.
Nhưng Thiệu Tử Bác là người thông minh, lập tức hiểu
được ý tứ trong đó là gì, hàm răng cắt chặt vang lên, “Hạ…Viêm!”
Ánh mắt Hạ viêm nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía cô
gái vẫn còn xấu hổ sau khi hôn môi, tiếp tục nói: “Hả…Tiểu Sí vẫn chưa có bạn
gái, mình đột nhiên cảm thấy Tiểu Đổng quả thực không tệ, hai người bây giờ
cũng đang trò chuyện đó…”
“Bộp…”
Đây là lần đầu tiên đồng chí Thiệu cắt điện thoại của
Hạ Viêm.
Buông ống nghe trong tay ra, tâm tình Hạ Viêm rất tốt
xoay người đi về trong phòng, Hạ Sí ngồi dưới đất gặm táo đến vui sướng, vừa
đếm số lần hít đất của David, thấy Hạ Viêm đi vào thuận miệng hỏi: “Ai thế?”
Hạ Viêm nói, “Thiệu tử Bác!” sau đó anh thấy rõ sắc
mặt đỏ hồng của Đổng Hâm Ngôn đột nhiên cứng đò, mi mắt từ từ buông xuống.
Trò chơi vẫn còn hơn một tiếng, nhưng không bốc trúng
Hạ Viêm mà chỉ bốc trúng An Hòa.
Alice bình tĩnh hỏi: “Cái kia
của Hạ Viêm có lớn hay không?”
Trừ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của An Hòa, tất cả
những người khác đều cười phá lên.
Đến 9 giờ, mọi người kết thúc trò chơi, An Hòa đính
trên bánh ngọt 21 cây nến.
Cầu nguyện rồi thổi nến, Hạ Sí không thể chờ lâu hơn
nữa liền hỏi: “Chị dâu, chị cầu nguyện gì thế?”
“Không nói cho anh biết, nói ra sẽ không linh nữa!”
“Không phải sẽ là…” Hạ Sí thần bí cười hề hề sáp lại
nói, “Muốn gả cho anh trai em phải không?”
An Hòa đỏ mặt, cắt bánh ngọt nói, “Anh nói lung tung!”
Cắt xong một đường, định cắt tiếp đường thứ hai thì
có người kéo tay cô lại.
An Hòa quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt chân thành của
Hạ Viêm, khóe miệng tươi cười kia dịu dàng hơn so với trước, “Anh không biết em
ước điều gì, nhưng anh có một điều ước!” Anh nắm tay cô, đầu gối trái từ từ
quỳ xuống, “Hòa Hòa, lấy anh nhé?”
Không biết từ khi nào tay kia của anh xuất hiện một
hộp gấm hình trái tim màu lam, trong hộp lóe lên ánh sáng êm dịu của chiếc nhẫn
bạch kim, dường như nhìn thấy bên cạnh chiếc nhẫn khắc lên mấy chữ tiếng anh
nho nhỏ.
Thình lình diễn ra cảnh cầu hôn khiến An Hòa nói không
nên lời, khuôn mặt An Hòa cứng đơ, môi buông lỏng, cô ngơ ngác đứng đơ ở đó,
cúi đầu nhìn thấy chàng kỹ sĩ mặc đồ màu đen đang quỳ gối trước mình.
Khuôn mặt dày hơn cả trường thành của Hạ Viêm cũng có
chút xấu hổ: “hèm…hơi cũ một chút, nhưng mà, em có thể lấy anh không, bảo bối!”
Đôi mắt của anh sáng chói như hai ngôi sao sáng nhất
bầu trời, ánh hoàng quang khiến người khác cũng phải say mê. An Hòa xúc động
rưng rưng nước mắt.
Cô cố nén nước mắt, vươn ngón tay trắng noãn cầm chiếc
nhẫn trong hộp, đặt ở dưới ánh đèn rồi nhìn, nói: “Sao lại lớn như thế hả?
Lại còn là kim cương… anh lại tiêu bao nhiêu tiền của em rồi hả?”
Hạ Viêm liền cúi đầu cười rộ lên, nhìn dung mạo của cô
đến tràn đầy ý tình, từ từ mở miệng, hỏi lần thứ ba, “Lấy anh nhé, được không?”
Cô cúi đầu lần nữa, người người đàn ông anh tuấn đang
quỳ thẳng tắp, bên môi nở nụ cười đến động lòng người, “Được…”, nói xong, nước
mắt trong suốt như hạt trân châu rơi xuống, nhỏ tích tắc lên cái hộp nhung
trong tay của Hạ Viêm.
Hạ Viêm đóng nắp hộp lại bỏ vào trong túi quần, “Nước
mắt của em, niêm phong cất vào đây, từ nay về sau, sẽ không để cho em khóc
nữa…”
Đắm chìm trong lãng mạn, trong mắt hai người giờ chỉ
có nhau, cũng không phát hiện ra bọn người xung quay xem trò đồng thời đều ngồi
xuống cả người nổi da gà, mẹ ơi, tình yêu quả thật là chuyện rất thần kỳ, ngay
cả loại đàn ông như Hạ Viêm mà cũng có thể nói ra lời cầu hôn ướt át, buồn nôn
như thế…
Cũng nên đính hôn rồi, An Hòa cảm thấy ngọt ngào mà
xoa xoa chiếc nhẫn trong tay.
Tác
giả nói ra suy nghĩ: không có ngọt nhất, chỉ có ngọt hơn.
Buổi tối, cặp vợ chồng son vừa định việc chung thân
đại sự xong tỏ ra vô cùng vui vẻ, Hạ Viêm ở t