
Mộ Dung Xu, ta lại tiến tới gần một bước, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nở một nụ cười tươi tắn với hắn: “Có
lẽ tại hạ đành phụ ý tốt của Mộ Dung quốc chủ thôi.” Không đợi Mộ Dung
Xu mở miệng, ta nói tiếp, “Thứ nhất, tại hạ chỉ thích người khác phái.”
Ta đúng là không lừa ngươi nha, ta thích đàn ông, khác phái mà, ha ha.
“Thứ hai, trái tim tại hạ không lớn, trong lòng sớm đã có một người rồi, không thể chứa thêm người thứ hai.” Chuyện này… coi như là… gạt hắn đi… “Cuối cùng, lấy thân phận bằng hữu của Mộ Dung quốc chủ, tại hạ muốn
nhắc nhở Mộ Dung quốc chủ một câu, thân là người đứng đầu của một quốc
gia vốn mang trên vai những trách nhiệm không thể thoái thác, mong rằng
quốc chủ đừng vì những thứ không đáng mà hao tổn tâm tư, lãng phí tinh
lực.”
Ánh mắt Mộ Dung Xu rõ ràng nói cho ta biết, trái tim hắn thật sự bị tổn thương.
Kể ra cũng thật đáng thương, mối tình đầu vừa chớm nở của hắn đã bị lời
nói của ta vô tình vùi dập, tình yêu thứ hai vừa thổ lộ cũng lại bị ta
chối bỏ không thương tiếc, đã vậy, hình như đối tượng trong lòng hắn cả
hai lần đều là “ta”.
“Vậy khanh có thể nói cho ta biết, người khanh thích là ai không?” Một hồi lâu sau, Mộ Dung Xu mới có dũng khí hỏi.
Ta thoáng sửng sốt, vẫn chọn cách không đi thẳng vào vấn đề: “Tại hạ đã
nói rồi, ta thích người khác phái! Còn đó là ai, tại hạ thực sự không
tiện nói với quốc chủ.”
Mộ Dung Xu chậm rãi gật đầu, buồn bã xoay đi, tinh thần sa sút, ta nghe
tiếng hắn nhẹ giọng nói: “Được, được, ta sẽ không ép buộc khanh, nhưng
Mộ Dung Xu ta lần này tuyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Ta lấy làm lạ, Mộ Dung Xu ngươi không phải nói không bao giờ cướp đoạt
tình yêu của người khác sao? Ta đây đã có người trong lòng, thế sao
ngươi còn không nhanh chóng buông tha? NND nói một đàng làm một nẻo hả!
Ngay cả cổ nhân cũng không biết thủ tín!
***
Đêm khuya, gần giờ Hợi, chợt nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ, ta đẩy Vô Cầu
một cái, sai nó đi xem là ai. Tiểu Vô Cầu bực bội dụi dụi mắt, mắt nhắm
mắt mở đi ra cửa, hỏi: “Ai vậy? Trễ vậy rồi!”
“Là ta.” Một giọng nữ ôn nhu tựa nước suối, không phải thiên hạ đệ nhất mỹ nhân còn là ai.
Ta vội vàng khoác thêm chiếc áo, mặt nạ cũng không cần đeo, dù gì hai huynh muội này đều đã thấy mặt ta rồi.
Ta đi ra phòng ngoài, Vô Cầu đã mở cửa đón Mộ Dung Uyển vào, phía sau
nàng còn dẫn theo Tiểu Nhị. Cả hai người đều ăn mặc bình dân đơn giản,
hơn nữa trên vai Tiểu Nhị còn đeo một túi vải, cái này…
“Tam công chúa, bây giờ trời đã khuya lắm rồi, tam công chúa liều lĩnh
đến phòng của tại hạ e rằng truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến danh dự của
tam công chúa.” Ta thầm nghĩ phải cách xa hai huynh muội này ra mới
được, bằng không ta nhất định sẽ xúi quẩy.
Nào ngờ Mộ Dung Uyển mỉm cười tiến tới, mở miệng liền thốt ra một câu kinh thiên địa: “Ma y đại nhân, chúng ta đi thôi.”
Khóe miệng ta giật giật hai cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm tối sương mù, trăng mờ gió êm.
Ý Mộ Dung Uyển là muốn cùng ta bỏ trốn? Không thì, là muốn giết chết ta, trừ hại cho Thương Mân?
Tiểu Nhị thấy ta đứng bất động, sốt ruột tiến tới đẩy ta một cái, tức
giận nói: “Tam công chúa đều đã chuẩn bị ổn thỏa, còn không đi lẽ nào
phải đợi hừng đông sao? Nếu như bị đại vương biết được, xem ngươi còn đi được không!”
Hả? Thì ra là tới giải cứu ta thoát khỏi bể khổ? Ha ha. Lão thiên gia chưa bao giờ khi không ban cho ta một chuyện tốt như vậy.
Ta cười nhìn về phía nhóc Vô Cầu, bảo nó: “Ngốc ra đó làm gì, còn không
thu dọn đồ đạc, nhanh ‘trốn nhà’ đi theo Uyển nhi, Tiểu Nhị! ~~ “
Mộ Dung Uyển che miệng khẽ cười một tiếng, Tiểu Nhị thì oán hận trừng mắt, mắng: “Tên dâm tặc kia, ai muốn cùng ngươi bỏ trốn!”
***
Giờ tý ba khắc, bên trong nơi thường xuyên ẩn núp “kẻ thù”, dưới sự dẫn
dắt rất tinh tường tình hình địch của đồng chí Mộ Dung Uyển, bốn người
bọn ta thần không biết quỷ không hay rời khỏi Thương Mân vương cung.
“Hắc hắc, tam công chúa đúng là nghiên cứu kỹ lưỡng chuyện chạy trốn!”
“Dâm tặc ngươi chớ có vô lễ với công chúa chúng ta! ~ “
“Ma y đại nhân, chúng ta đi Lương Quốc có được không?”
“Chuyện này. . .”
“Không cần lo lắng, bức họa ta đã mang theo, cũng để lại cho đại ca một bức thư rồi.”
Mỹ nữ cười thật ôn nhu, ngay cả quyền lợi phản kháng của ta cũng bị đoạt mất.
Lương Quốc? Sẽ đụng mặt hắn sao? Ta không dám suy nghĩ nhiều. Dưới sự kiên quyết phản đối của Vô Cầu, dưới sự nhất quyết ủng hộ của
những người còn lại, bốn người bọn ta lấy thân phận Thương Mân sứ giả
đến thủ đô Lương Quốc, Phượng Dương. Trong số bốn người có ba người là
nữ cải nam trang, chỉ có một người là nam nhân thật, nhưng mà hắn cũng
chưa đủ để gọi là nam nhân, cùng nhất là một bé trai.
Lương Quốc, Phượng Dương, Thương Mân sứ quán.
“Trong thư đại ca cô nói như thế nào?”
Mộ Dung Uyển khẽ cong đôi mắt đẹp, nói: “Còn có thể thế nào, chỉ đành
phải đồng ý thôi, có điều huynh ấy bắt ta bảo đảm sẽ đưa ngài hoàn hảo
không tổn hao gì trở về, ha ha.”
Ta bất đắc dĩ cười: “Thôi đi, kiểu gì chẳng phải là tại hạ sẽ đưa hai vị mỹ nhân Châu về hợp Phố chứ?”
Tiểu Nhị vẻ mặt oán gi