Old school Swatch Watches
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212832

Bình chọn: 10.00/10/1283 lượt.

ta: Đừng náo loạn! Nhanh chóng rút lui!

Ta ho nhẹ một tiếng, tiến lên hai bước, càng tiến gần đến tầng tầng lớp

lớp màn trướng màu vàng thêm đôi chút, cao giọng hỏi: “Kẻ hèn có thể cáo lui rồi chứ?”

Một tiếng hít lạnh từ phía sau truyền đến, tiếp theo đó là giọng Đông

Phương Tấn gầm lên: “Lớn mật! Ngươi muốn lừa gạt trẫm sao? Mạch cũng

không chẩn, toa thuốc cũng không kê, ngươi đã muốn đi? ! Bay đâu!”

“Hoàng Thượng ~~~” Thanh âm thẹn thùng đúng lúc vang lên, cơn phẫn nộ của Đông Phương Tấn cũng theo đó giảm đi một nửa.

Ta không biết bọn họ nói gì trong kia, dù sao cũng đã nghĩ được đối sách tốt, ta là Ma y ta sợ ai chứ? Đơn thuốc ta kê, nữ yêu tinh kia nhất

định phải uống! Ai dám hoài nghi? Hoài nghi thì ngài đi mà chữa trị!

Nào ngờ tiếng nói của mĩ nhân đột ngột từ trong màn sa vọng ra, ta lại

ngẩng đầu lên, một cô gái mặc cung trang hoa lệ đột nhiên xuất hiện, đôi mắt đẹp cong lên, ngập tràn ý cười, nhưng, cho dù đôi mắt kia quyến rũ

khôn cùng, điềm đạm như nước, lại tựa như có thể thấy được khuôn mặt

thật của ta đằng sau lớp mặt nạ, khiến cả người ta run lên, bất giác hạ

mi mắt.

Nữ nhân này quả thực mê người, chỉ tính riêng khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng đủ quyến rũ không ít nam nhân.

“Tiểu nữ tử từng nghe qua trên thế gian có kỳ nhân có thể nghe giọng

chẩn bệnh từ xa, không ngờ ma y đại nhân càng giỏi hơn, vừa nghe tiếng

đã có thể chẩn bệnh, thực là kỳ tài thế gian!”

Càng nghe nàng kia nói, ta càng lạnh sống lưng, thân thể không khỏi khom xuống một chút. Ta cười mỉa đáp: “Kẻ hèn bất tài, nương nương quá

khen.”

“Ha ha, ma y đại nhân khiêm tốn rồi.” Nữ nhân mê hoặc kia cười e thẹn,

nói thêm, “Tiểu nữ tử rất tò mò, liệu nhân vật thần tiên như ma y đại

nhân đây có bộ dáng thế nào? Không biết ma y đại nhân có thể. . . . . .”

Đôi mắt đó tuy cười nhưng rõ ràng có ý khiêu khích lại không có hảo ý,

ta có thể nghe thấy tiếng thình thình mãnh liệt phát ra từ lồng ngực.

Kiên cường giữ bình tĩnh, ta ngẩng đầu lên, nói với nữ nhân kia: “Nương

nương thứ tội, kẻ hèn dung mạo xấu xí xưa nay không dùng diện mạo thật

sự gặp người khác, cho dù bây giờ nương nương bắt kẻ hèn tháo mặt nạ

xuống, kẻ hèn cũng không thể cam đoan khuôn mặt phía sau lớp mặt nạ này

chính là của kẻ hèn, chỉ sợ không biết khuôn mặt kẻ hèn dùng hôm nay là

của vị danh môn quý tộc nào!”

Chỉ trong chốc lát, ngay cả tiếng hít thở cũng tựa như nín bặt.

Dù sao ta cũng nghĩ kỹ rồi, cho dù cô ta cưỡng chế bắt ta tháo mặt nạ

xuống, ta cũng có thể không thừa nhận khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ là

của “ta”, ta là”Ma y”, ngoài chữa bệnh, hạ độc, chuyện dịch dung lẽ nào

không biết?

Giờ đây, ta thật sự ngoài lừa dối ra cũng không nghĩ được cách nào khác.

Chỉ hy vọng ông trời rủ lòng thương!

Không biết qua bao lâu, nữ nhân quyến rũ kia rốt cục cũng buông tha ta,

cười duyên một tiếng nói: “Ma y đại nhân quá lời rồi, tiểu nữ tử sao dám phạm vào điều kiêng kị của ma y đại nhân, chuyện ma y đại nhân không

muốn, tiểu nữ tử tuyệt đối sẽ không làm.” Dứt lời, đánh mắt cho ta một

cái, làm trái tim nhỏ bé của ta cũng nhún nhảy theo a! ~NND Không phải ả để ý đến ta rồi chứ? Chẳng lẽ lão nương ta đây thích hợp làm đàn ông

hơn sao? ! Ai. . . . . . cái này phải trách ba mẹ ta! ~~

Thanh âm nữ nhân kia kéo hồn ta đang phiêu lãng từ phía chân trời về.

“Thỉnh ma y đại nhân kê thuốc.” Nàng thản nhiên phân phó một câu liền có cung nữ vụt đến dâng giấy bút cho ta, ta liếc mắt ra hiệu cho tiểu Vô

Cầu, tiểu Vô Cầu ngay lập tức tiến đến cạnh ta nhận lấy giấy bút, ta làm bộ thì thầm phương thuốc vào tai hắn, trên thực tế bảo hắn ghi bừa mấy

phương thuốc hạ sốt đơn giản cho nữ nhân kia!

Vô Cầu nhếch môi không dám cười, nhanh chóng viết lên giấy mấy vị thảo

dược, sau đó đem phương thuốc hạ sốt kia giao cho tiểu cung nữ, rồi

ngoan ngoãn lui lại cạnh ta.

“Kẻ hèn bất tài, xin cáo lui trước.” Ta vội chủ động chào từ giã, một

giây cũng không muốn ở thêm, lại quên mất chuyện bức họa, may mà lão già Đông Phương Tấn kia chủ động nhắc ta.

“Chậm đã ——”

Ta ngây người, bàn chân vốn nhấc lên lặng lẽ hạ xuống.

“Trẫm nghe nói ma y lần này làm đặc sứ của Thương Mân?”

Ách. . . . . . Ta do dự một chút, cười nói: “Phải mà cũng không phải.”

Đông Phương Tấn hiển nhiên quen thói bề trên, hắn ngay từ đầu đã soi mói ta, à không, là thấy ta không vừa mắt, ta nói câu gì cũng như thể đạp

trúng bãi mìn của lão, cùng lắm chỉ muốn nói mấy câu nghệ thuật với lão, lão đã phát hỏa.

“Lớn mật!”

“Kẻ hèn không dám.” Ta cúi đầu ứng phó qua loa. Ta dám “càn rỡ” như thế

chính vì ta nghĩ, trong thời buổi loạn lạc này có vị vua nào dám tùy

tiện vì cơn phẫn nộ của mình mà giết đi một vị thầy thuốc độc nhất vô

nhị. Có điều, ta cũng sợ lão già Đông Phương Tấn này thật sự không có

đầu óc, ta đây thông minh lại bị thông minh hại.

“Hoàng Thượng ~~ sao ngài có thể hù dọa ma y như vậy ~~~ ma y chính là nhân tài hiếm có trên thế gian a ~~~”

“Được rồi, được rồi, tiểu mỹ nhân. . . . . . Trẫm biết. . . . . . uhm. . . . . .”

Ta một mặt nghe bên trong thỉnh thoảng phát ra những tiếng kh