XtGem Forum catalog
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212821

Bình chọn: 10.00/10/1282 lượt.

anh khanh

ta ta ghê tởm, một mặt thầm mắng lão già Đông Phương Tấn này không biết

xấu hổ sau này thể nào cũng bị nữ nhân hại chết, nhưng nghĩ lại thì,

Đông Phương Tấn cho dù xấu xa thế nào cũng là phụ thân của tên ngốc kia, ta chửi lão như thế nếu để tên ngốc kia biết được thì e là không hay.

Nhưng. . . . . .

Ha ha, đột nhiên ta nghĩ đến, ma y giả ta đây phải chăng có thể giúp tên ngốc đó một tay, không phải hắn đang bị lão gia hỏa Đông Phương này

giam lỏng sao? Nếu ta có thể luyện ra cái “trường sinh bất lão đan” gì

đó, lão già kia chẳng phải sẽ nghe lời ta răm rắp sao? Đến lúc đó nếu ta bảo khôi phục binh quyền cho tên ngốc kia, thậm chí lập hắn làm thái tử cũng không phải là việc khó nhỉ?

Trong lòng tưởng tượng như vậy, khóe môi của ta liền cong lên, ta chậm

rãi tiến lên, ung dung mở miệng: “Lương Vương bệ hạ, kẻ hèn bất tài

ngoài chữa bệnh chế thuốc ra, còn biết chút ít thuật dưỡng sinh.”

Quả nhiên, Đông Phương Tấn lập tức tỉnh táo, thái độ với ta cũng quay

ngoắt một trăm tám mươi độ, từ trong lớp màn bước ra, lại dọa lão nương

đây một trận kinh hồn táng đởm.

Diện mạo Đông Phương Tấn còn không bằng một phần vạn của tên ngốc Đông

Phương Cửu kia, trời mới biết tên ngốc kia làm sao có thể là con lão?

Khuôn mặt lão tiều tụy, hai mắt ảm đạm không ánh sáng; viền mắt thâm xì, vừa dày vừa to. Tuyệt đối là hậu quả của việc uống bậy “Thuốc bổ” cùng

miệt mài quá độ!

“Ma y biết thuật luyện đan? !” Đột nhiên, Đông Phương Tấn quá kích động

nắm chặt lấy tay ta. Kỳ thật lão muốn túm ai thì túm, nắm ai thì nắm,

nhưng ngài làm ơn đừng có làm hành động sờ mó buồn nôn kia với ta a, ta

chịu không nổi đâu, vội vàng rút tay về, trừng mắt cho lão một cái, ráng sức ho khan một tiếng, cũng không thèm trả lời câu hỏi của lão.

Đông Phương Tấn cũng nhanh chóng nhận ra mình có việc mới cầu người như

vậy cũng không ổn lắm, bèn bỏ dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn đi, ôn tồn hỏi

lại: “Ma y đại nhân biết thuật luyện đan ư?”

“Kẻ hèn bất tài, biết sơ sơ một chút mà thôi.” NND lúc về ta lập tức phải lấy cồn khử trùng, tay của ta, tay của ta a! ~~~

“Biết sơ sơ? !” Đông Phương Tấn hồ nghi ngoảnh nhìn về phía sau lớp màn, lại có thanh âm mềm mại truyền đến, “Hoàng Thượng ~ ma y đại nhân thật

khiêm tốn! Trên đời này làm gì có chuyện nào ma y đại nhân không am

hiểu?”

Shhhh. . . . . . ta thầm hít một hơi khí lạnh, nữ nhân này vì sao lại đỡ lời cho ta? Ngoại trừ ban đầu muốn làm khó ta một chút, nhưng cũng nhìn ra được nàng ta không phải thật sự muốn xem diện mạo ta, chỉ đơn giản

là khiêu khích, hoặc gọi là thị uy, những thời điểm khác dường như nàng

ta đều đứng về phía ta.

Việc này nên giải thích thế nào?

Lẽ nào là say đắm ta sao?

Say đắm người đeo mặt nạ ư?

Cho dù ta tháo mặt nạ diện mạo ta chưa chắc đã hơn nàng, nhiều lắm chỉ

hơn vài phần ngay thẳng chính trực mà thôi, nhưng bây giờ không phải lưu hành phổ biến loại người như nàng sao, càng quyến rũ càng mê người,

những người vừa chính trực lại thân thiện như ta ngay cả ông trời cũng

không thèm nhặt.

Chẳng lẽ chỉ là nàng ta chỉ đơn thuần sùng bái ma y?

Cũng có thể như thế lắm, cái danh xưng Yến Tứ Phương của tên gia hỏa kia không mấy người biết, nhưng mà danh hiệu ma y này lại vang dội rung

trời a! Nữ tử bình thường đều mê luyến dạng nam nhân kiểu này, diện mạo

còn chưa thấy nhưng khẳng định trong lòng đều sớm xem Yến Tứ Phương là

huyền thoại, có điều tên Yến Tứ Phương kia quả thật cũng diễm tuyệt tứ

phương, may mà hắn cả ngày che mặt, bằng không những nữ tử kéo tới cửa

còn không phá vỡ ma y quán sao?!

“Oh ha ha, ma y không cần khiêm nhường với trầm, trẫm cũng rất có hứng

thú tu đạo dưỡng sinh, không biết ma y có nguyện ý ở lại cùng trẫm

nghiên cứu một chút?” Đông Phương Tấn cười, mặt càng ngu thêm.

Ta trong lòng thầm nhủ “hồ ly sập bẫy rồi”, vì thế, ta cong môi, mỉm

cười đón ánh mắt không có chút sáng sủa nào kia, đáp lời: “Kẻ hèn bất

tài, rất hân hạnh.”

Ha ha, tên ngốc Đông Phương Cửu ngươi còn nhớ không?

Lão nương ta từng nói, chờ Sở Sở hết bệnh ta sẽ đi Lương quốc tìm ngươi, giúp ngươi hoàn thành đại nghiệp.

Còn có, hiệp ước chúng ta đã ký ở Lăng Vân cung của ta, sau bị ngươi bóp méo thành hiệp ước bất bình đẳng?

Lão nương ta là quân tử đã nói là làm, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, hắc hắc.

Có lẽ, nguyên nhân thực sự khiến ta sẵn lòng ở lại là để có thể ngắm nhìn ai đó từ xa.

Có lẽ, cũng không còn quan trọng, mà chỉ đơn giản là ý định ngay từ đầu. Lương Quốc, Phượng Dương, ám cung, Kinh Lôi Đường.

Một chiếc nhuyễn tháp đặt ở chỗ cao nhất trong đại điện, trên nhuyễn

tháp có một người đang nằm nghiêng, một thân bạch sam, hoa mai đỏ như

lửa, một mái tóc màu bạc, óng mượt như tơ, một đôi mắt tím, quyến rũ mị

hoặc.

Người nằm trên tháp khẽ ngước mắt liếc nhìn hai người quỳ gối cách đó

không xa, nhìn về phía một nữ tử trong số hai người, cất giọng đều đều,

tà mị nhưng vô tình: “Linh Lung, ngươi có làm khó dễ bọn họ không?”

Bả vai Linh Lung run lên, vội trả lời: “Chủ nhân minh xét, Linh Lung tuyệt không gây khó dễ cho Vô Cầu tiể