Polaroid
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212900

Bình chọn: 10.00/10/1290 lượt.

i tươi mát, mang theo mùi bùn

đất ngai ngái thoang thoảng, ẩm ướt, nhói lòng.

Trái tim ta chậm mất một nhịp, thoáng chốc chóp mũi cay cay, không thể

kéo dài suy nghĩ lâu thêm nữa, ta trả lời trống rỗng: “Yến mỗ đã nói

trước ‘Đồng Quy’ khó giải, chỉ tại Trưởng công chúa vào lúc không thích

hợp gặp người không nên gặp, chỉ có vậy thôi.”

Dường như thời gian trôi qua thật lâu, ta mới nghe giọng tên ngốc kia vọng tới một lần nữa.

“Kẻ trúng ‘cổ đực’ là ai?”

“Yến mỗ không biết.” Ta đối đáp trôi chảy.

“Không phải có thể giải sao, chỉ cần Lăng Nhi nguyện ý…”

Trái tim như bị ai bóp nghẹt, ta nói: “Lúc Yến mỗ thấy Trưởng công chúa, cổ độc đã phát tác rồi, Yến mỗ dù có khả năng xoay chuyển trời đất, thì cũng hữu tâm vô lực, không còn cách nào thay đổi.” Dừng một lúc, ta

nghĩ nên nói thêm cái gì đó để tăng thêm tính chân thực, vì vậy nói,

“Mong Cửu Vương gia nén bi thương, Trưởng công chúa ở trên trời có linh

thiêng, cũng không muốn nhìn thấy Cửu Vương gia như vậy đâu.”

Vốn tưởng rằng ta sẽ nghe thấy hai chữ “cảm tạ” nặng nề của Đông Phương

Cửu, hoặc là một nụ cười lặng lẽ sau khi hiểu rõ sự tình, thế nhưng

không ngờ được lại một câu nói lạnh lùng thản nhiên, và một nụ cười

không chút ấm áp.

“Ma y lo lắng quá rồi, tiểu vương không có nửa điểm đau thương thì cần gì phải cố nén bi thương? Ha ha ha…” Lương Quốc, cửu vương phủ, hậu viện rừng trúc.

Đông Phương Cửu một mình nằm nhắm mắt trên ghế mây, hương trúc thoang

thoảng lượn lờ, mùi hương thanh đạm, nhưng làm sảng khoái lòng người,

ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc dịu nhẹ rọi xuống thân thể hắn, vẽ nên

một vầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, đôi môi xinh đẹp lơ đãng cong lên,

gương mặt tuấn tú lạnh lùng thoáng chốc trở nên hòa nhã hẳn.

Y Y bưng đĩa trái cây, đi dọc theo đường mòn chậm rãi hướng về phía Đông Phương Cửu.

“Gia, ăn chút hoa quả đi.”

Đông Phương Cửu chậm rãi mở mắt, liếc sang Y Y một cái, thì thầm mấy chữ: “Có tin tức gì chưa?”

Y Y mỉm cười, từ trong tay áo rút ra một cuộn giấy, đưa tới tay Đông Phương Cửu, nói: “Hồi Gia, đây là tin tức Bạch U gửi về.”

Đông Phương Cửu mở tờ giấy, đôi mắt đem thẫm như đáy hồ chăm chú nhìn

vào mặt giấy, bất chợt, một ngọn lửa bỏng cháy cuồn cuộn hiện ra trong

mắt, khi ngước mắt lên lại trở thành một ý cười xa xăm.

“Gia, lần này có thể an tâm rồi chứ?” Y Y cười hỏi, đã lâu lắm rồi bọn

họ không ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Vương gia của

mình.

Đông Phương Cửu nghiêm mặt, Y Y liền thu lại nụ cười, nhu thuận đứng sang một bên.

“Y Y, theo ngươi, có thể là nàng không?”

“Hồi Gia, dựa theo miêu tả của Bạch U, nô tỳ cho rằng vị quốc sư đại

nhân mới nhận chức kia có tám chín phần giống với Lăng chủ tử rồi, hơn

nữa tuyệt đối không thể nào là Ma y đại nhân trước đây. Chỉ tiếc, nô tỳ

chưa được tận mắt nhìn thấy, không thể cho Gia một câu trả lời thỏa

mãn.”

“Được rồi, trong lòng Gia tự có xét đoán.” Đông Phương Cửu hít một hơi

thật sâu, khắp cả rừng trúc tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, thoang

thoảng, ngọt ngào, như trà thơm hảo hạng. “Nếu không phải nàng, Yến Tứ

Phương hơi đâu mà để ý đến chuyện chết sống của Gia.”

Trong mắt Y Y thấp thoáng ý cười, nói tiếp: “Gia dự định khi nào nhận diện Lăng chủ tử?”

Bỗng dưng, Đông Phương Cửu hạ mí mắt xuống che khuất ánh nhìn, không nói lời nào.

Không nhớ kể từ khi nào, Đông Phương Cửu đã quen với việc không làm bất

cứ cái gì ép buộc nàng, chỉ cần nàng không muốn, hắn sẽ không ép nàng,

bất luận là mưu kế hay trí tuệ, hắn đều không muốn sử dụng trên người

nàng.

Chưa từng thề thốt, chưa từng hứa hẹn, chỉ là bắt đầu từ một ngày nào đó trước đây hắn đã sống như thế, và quen dần lúc nào không rõ.

Đối với Đông Phương Cửu mà nói, chỉ cần hắn biết người đó vẫn còn tồn

tại, thì cho dù ở xa xôi cách mấy, trái tim hắn sẽ không còn đau đớn như những ngày vừa qua, huống hồ gì lại ở một nơi gần ngay trước mắt như

thế này, khoảng cách này tuyệt đối sẽ không là xa tận chân trời.

Y Y nhìn những biến hóa không ngừng trong mắt Đông Phương Cửu, bỗng cảm

thấy mình đã lỡ lời, vượt quá phận sự, nhưng cũng may nàng không nhìn

thấy sự giận dữ hiện lên trong mắt Đông Phương Cửu, nên cũng an tâm.

Một lúc lâu, Đông Phương Cửu mới mở miệng nói: “Y Y ngươi sắp xếp vài

nha đầu thông minh đến hầu hạ bên cạnh nàng, giám sát chặt chẽ những

người của Thất ca, còn Linh Phi kia nhất định phải đề phòng, ta luôn cảm thấy ả có địch ý với Lăng Nhi.”

“Dạ, Gia, Y Y nhớ rồi.”

“Uhm.”

“Gia, bộ binh Hồ thượng thư, đại tướng quân Tề Tát đều đang ở phòng khách Tây Uyển chờ Gia.”

Đông Phương Cửu khẽ gật đầu, thong thả nói: “BảoTương Sở đến đó trước, một lát nữa Gia sẽ tới.”

“Dạ, Gia.”

***

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng.

Dọc đường chòng chành lắc lư, ta ngồi trong kiệu ngủ gà ngủ gật. Chịu

thôi, ai bảo trời còn chưa sáng ta đã bị người ta dựng đầu dậy chứ.

Hihi, hôm nay là ngày tốt gì ư? Là ngày Lăng mẹ kế ta lên chức quốc sư đó mà!

Aizz, ta muốn khóc mà không có chỗ khóc! Ta chết sống cầu xin lão già

Đông Phương Tấn kia đừng có phô trương như vậy, nhưng mà người