
ương Tấn vừa nhìn thấy ta, lập tức nhảy xuống ghế xồ đến trước
mặt ta, móng vuốt định đặt trên vai ta, may mà ta nhanh chân tránh được, nheo mắt khom người hành lễ, nói: “Kẻ hèn ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn phúc
kim an!~”
Lão sắc quỷ mỗi lần nghe ta bóng gió khen lão sống lâu đều rất vui vẻ, lúc này mắt lão đã híp lại thành một đường thẳng.
“Ma y miễn lễ, không, không, trẫm nên gọi ái khanh là quốc sư! Ha ha ha……“
Những nếp nhăn trên mặt theo rung động theo tần suất của giọng cười, ai nhìn thấy cũng phải hãi.
“Hoàng Thượng! Việc này trăm triệu lần không thể a!”
Đông Phương Tấn mới vừa thuận miệng nói ra chuyện của ta, còn chưa chính thức ban chỉ, đã có một lão học giả nhìn không quen ngăn cản.
Đông Phương Tấn trừng mắt, có vài phần khí chất đế vương, lão học giả
kia lập tức thân mình mềm nhũn, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, chỉ là
niềm tin trong lòng không thay đổi, còn cứng miệng nói: “Hoàng Thượng,
thần cho rằng trăm triệu lần không thể lập chức quốc sư!”
“Hoàng Thượng, thần cũng tán thành với ý kiến của Vương đại học sĩ!”
“Hoàng Thượng trăm triệu không thể a!~~”
“Các ngươi thật to gan, ngay cả ý chỉ của hoàng thượng cũng muốn chống
lại sao? Hoàng Thượng, cựu thần cho rằng lập chức quốc sư cho Lương quốc ta chỉ có lợi không có hại!”
Một đám tai to mặt lớn cãi nhau ầm ĩ, Đông Phương Tấn tức đến thở hổn
hển, nhìn tần suất phập phồng ta còn tưởng lão sắp bị nhồi máu cơ tim
rồi chứ.
“Tất cả câm miệng lại cho trẫm!” Đông Phương Tấn hét lớn một tiếng, phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ, lão lạnh lùng nhìn các thần tử của mình, mở miệng chắc như đinh đóng cột:
“Trẫm đã nói rồi, việc này đã định không thể thay đổi! Trẫm là miệng
vàng lời ngọc, chẳng lẽ các khanh gia muốn biến trẫm thành hoàng đế nói
không giữ lời sao?!”
Những tiếng thở dài, sau đó mọi người đành cúi đầu chấp nhận.
“Chúng thần không dám!”
Oh? Ha ha, vậy chuyện ta làm quốc sư coi như là quyết định rồi sao? Xem
ra vừa rồi bọn họ chính là tranh cãi ầm ĩ chuyện này đây, cũng không
biết có phải tên ngốc Đông Phương Cửu kia bởi vì không thể chịu được lão tử này làm bậy nên mới mượn cớ bỏ đi.
“Ba ngày sau cử hành đại lễ phong thiền, trẫm muốn đích thân sắc phong ma y là quốc sư!”
Một mảng trầm mặc, sau đó, lại không cam lòng nói “Tuân mệnh”……
Vất vả ứng phó Đông Phương Tấn xong, ta mệt mỏi lê thân về tiểu viện của mình trong hoàng cung Lương quốc, Tử Trúc viện.
“Vô Cầu, bảo bọn họ mau chuẩn bị bữa tối, ta đói rồi.”
Ủa? Thằng nhóc này đi đâu rồi? Ta cao giọng đứng trước cửa gọi toáng lên: “Vô Cầu! Vi sư đói bụng!”
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng, nhất định là của thằng nhóc thối kia.
“Không…… Không hay rồi! hừ hừ……”
Ta thản nhiên nghiêng đầu nhìn tiểu Vô Cầu hai má đỏ bừng, nói: “Có gì
cứ từ từ nói, không có gì có thể cấp bách hơn ăn cơm a!” Hình như đi nhà xí cũng rất cấp bách……
“Thật…… Thật sự là không xong rồi! Có chuyện lớn rồi!” Vô Cầu tựa người vào tường, thở hổn hển nói.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Đông Phương Cửu đã phát hiện
ra ta ?!” Ta cũng bị lây nhiễm hành động của tiểu Vô Cầu, giọng nói càng ngày càng cao.
Tiểu Vô Cầu đầu tiên là lắc đầu, sau lại ra sức gật đầu, làm cho lòng ta hết lên lại xuống, đầu óc hoàn toàn mù mịt.
“Lại đây, đừng gật nữa! Nói rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì!”
“Hắn…… hắn đang ở bên ngoài đòi gặp tỷ cho bằng được!”
Chết tiệt! Ta choáng……
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái
gì sao? Sao có thể a, ta luôn trốn tránh hắn, ngay cả mặt nghiêng của ta hắn còn chưa thấy nữa là?!
“Tại sao hắn muốn gặp ta?”
“Nói là từ dạo từ biệt nơi Cửu trọng sơn đã lâu không gặp muốn ôn lại
chuyện cũ. Còn có, muốn hỏi một chút……” Tiểu Vô Cầu căng thẳng một hồi,
trán đầm đìa mồ hôi, hạ giọng nói, “…chuyện tỷ chết như thế nào!”
“Ack……” Trời ạ, lý do của hắn lại còn rất phong phú nữa chứ, nhưng…… “Ngươi trả lời hắn thế nào?”
“Ta còn có thể trả lời như thế nào?! Nơi đây cũng không phải là ma y
quán, không có cách nào chọc ghẹo người đến, huống chi hắn cũng biết tỷ
có ở trong phòng, vốn ta đã nói tỷ ngủ rồi, bảo hắn ngày mai hẵng đến,
vậy mà tỷ lại cao giọng hét một tiếng, ai không biết ma y đại nhân đang
thức chứ!” Dứt lời, Vô Cầu cũng không quên lườm ta một cái.
Ta suy sụp tựa người vào ghế, ánh mắt vô hồn, suy nghĩ không ngừng chuyển động……
Ông trời ơi, ba ngày không trêu con thì ông không chịu nổi sao? Nhìn con xúi quẩy ông mới hài lòng sao? Hay là ông thật tình muốn con với tên
ngốc kia ôn lại chuyện xưa?!
Binh pháp Tôn Tử có chiêu thức nào đáng học không? Binh pháp Tôn Tẫn thì sao? Aizz, ba mươi sáu kế thì sao? Chuồn là thượng sách?! Không được
sao?!
Vậy trong mẹ kế bảo điển của ta không biết có cái gì hữu dụng không?
《Mẹ Kế Bảo Điển》– bất luận làm chuyện gì thương thiên hại lí, nguy hại
đạo đức xã hội, khiến kẻ khác giận sôi gan, đều phải ngẩng đầu ưỡn ngực, làm việc nghĩa không được chùn bước, quang minh chính đại lẫm liệt oai
hùng. Lỡ bị phát hiện, có thể giá họa thì giá họa, có thể vu oan phải vu oan, thật sự kh