
ông được thì cũng phải tìm một kẻ đồng lõa, đương nhiên
là hắn chủ mưu ngươi là đồng bọn. Nếu ngay cả tên đồng lõa tìm khắp nơi
cũng không ra, lập tức phải thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, thái
độ hiền lành, chất giọng dịu dàng mềm mại, nước mắt phải chảy ròng ròng. Thời điểm nên kiên cường phải kiên cường, nên nhu nhược nhất định phải
nhu nhược. Tóm lại, nũng nịu xỏ lá mọi thứ đều phải tinh thông!
Trời ạ, ta rốt cuộc phải làm sao mới tránh được một kiếp này đây?!
“Đi, bảo hắn đến Thiên điện chờ ta, nói ta tắm rửa thay y phục xong sẽ ra!”
“O`, được……”
Aizz, chỉ hy vọng dựa vào khuôn mặt tiểu Vô Cầu ta có thể lừa dối qua
được ải này, ít nhất trong hai thầy trò cũng có một là thật, không phải
sao? Nhóc Vô Cầu vừa co chân, ta liền gọi nó lại, nhanh chóng cứu kịp một sai lầm khủng khiếp suýt tí nữa thì phạm phải!
“Đợi đã! Vô Cầu, trước tiên ngươi bảo hắn đến Thiên Điện nghỉ ngơi một
chút, nói với hắn, ta tắm rửa xong sẽ mời hắn vào… vào tẩm điện. Nhớ kỹ, ngươi phải nhanh chóng quay lại đây, ngươi còn phải chuẩn bị giúp ta,
giờ ta thay đồ trước, chờ ngươi trở về cùng thảo luận sách lược đối
địch! Mau đi đi! Đi đi!”
“Ờ!”
Ta chỉ sơ sẩy nhất thời mà suýt tí nữa trở thành tai hại, nếu ta bảo tên ngốc Đông Phương Cửu kia đến Thiên Điện chờ ta trước, với vóc người nhỏ bé của ta đến lúc đó vừa sải bước vào cửa Thiên Điện thì đã lộ tẩy rồi! Tốt hơn vẫn là mời hắn đến phòng ngủ của ta… mặc dù nghe ra thật sự là
có hơi kỳ quái…
Đông Phương Cửu lúc này đã trút bỏ triều phục, trâm đen cài tóc, trên
người mặc một bộ y sam màu xám bạc, bên trên có thêu lờ mờ chín con rồng vàng, ngang eo đeo môt sợi thắt lưng màu đỏ cài toòng teng một miếng
ngọc bội màu đen, chắp tay sau lưng, đi theo Vô Cầu bước vào Thiên Điện.
Đợi cho Đông Phương Cửu ngồi xuống, Vô Cầu liền định rời đi, nhưng đôi
mắt phượng dài hẹp của Đông Phương Cửu bỗng cong lên, mỉm cười gọi Vô
Cầu lại: “Từ khi rời khỏi Cửu Trọng Sơn cũng đã lâu, sư phụ ngươi vẫn
khỏe chứ?”
Vô Cầu thoáng sửng sốt, vội vàng đổi sang vẻ mặt tươi cười, xoay người
nghênh đón ánh mắt dò xét của Đông Phương Cửu, khoác lác không biết
ngượng trả lời: “Sư phụ ta rất khỏe, phiền Cửu Vương gia quan tâm.” Kỳ
thực, trong lòng Vô Cầu vừa nghĩ chính là, sư phụ của ta đương nhiên là
khỏe, không thể khỏe hơn, ta không lừa ngươi, hơn nữa rất nhanh sẽ có
thêm sư mẫu!
Đông Phương Cửu khẽ chuyển ánh mắt, lại nói: “Tiểu vương còn muốn đa tạ Ma y đã nói những lời tốt đẹp trước mặt phụ hoàng.”
Tiểu Vô Cầu nhìn nụ cười trên mặt Đông Phương Cửu, mà trong lòng bồn chồn, trên trán lập tức rịn ra mấy giọt mồ hôi.
“À… Haha… Cửu Vương gia, hay là những lời này đợi lát nữa nói với sư phụ ta đi, Vô Cầu còn nhỏ, nghe không hiểu Vương gia nói gì.” Nói xong,
nhanh nhẹn xoay người, co giò phóng ra ngoài.
Đôi mắt đen láy của Đông Phương Cửu tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm theo bóng lưng đã biến mất của Vô Cầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười
cuồng dã không kềm chế được, trong đôi mắt thâm sâu khó dò của hắn hình
như mơ hồ có chút chờ mong.
Vô Cầu tông cửa vào rồi đóng chặt lại, giống như là phía sau có hổ đói đang đuổi theo.
“Làm sao vậy?” Ta xoay người vừa chỉnh sửa vạt áo vừa hỏi nó.
“Phùu… Ta thấy hắn thật đáng sợ, ta nhìn vào mắt hắn liền cảm thấy chột dạ…” Vô Cầu cúi đầu, trong lòng bất an.
Ta nở một nụ cười, thầm nghĩ: “Chúng ta vốn phân nửa là bọn lừa đảo rồi, lần này nếu gặp phải kẻ có khả năng vạch mặt chúng ta, nếu chúng ta
không chột dạ, thì sẽ trở thành bọn lừa đảo chuyện nghiệp nhanh thôi.
“Không sao đâu, đừng lo lắng vớ vẩn, sự thông minh lanh lợi của ngươi đi đâu rồi? Quên chuyện đám người bọn ta gõ cửa Ma y quán đều bị ngươi lừa rồi sao?”
“Chuyện… chuyện đó khác…”Vô Cầu cúi gằm mặt, tiu nghỉu.
“Được rồi, lại đây nhìn bộ phục trang này của ta thế nào?” Ta vừa giũ
vừa phất tay áo, mấy cành mai đỏ chói mắt liền hiện ra lọt vào mắt Vô
Cầu.
“Tỷ tìm đâu ra y phục giống sư phụ ta quá vậy?” Vô Cầu chớp mắt hỏi ta.
Ta cười cười: “Phí lời, đã bắt chước còn không giống sao được? Vẻ ngoài
đã không giống, còn ăn mặc không giống nữa, bộ ta bị đần chắc?”
Vô Cầu liền nhếch mép, cười ngây ngốc, lộ hai hàng răng trắng.
“Một lát nữa buông hết sa màn xuống, sau đó ta sẽ an vị ở phía sau bình
phong, còn ngươi, 「©」phụ trách xem chừng Đông Phương Cửu, nghìn vạn lần không được cho hắn đi vào phía trong, rõ chưa?” Ta
cẩn thận suy nghĩ coi còn quên chi tiết nào nữa hay không.
“Nhưng giọng nói của tỷ và sư phụ ta không giống nhau, hắn vừa nghe sẽ biết ngay là giọng tỷ!”
Thằng nhóc Vô Cầu này coi như cẩn thận tỉ mỉ, ta mỉm cười toe toét với
nó, sau đó ho khan một tiếng, trầm giọng, nói: “Vô Cầu à, còn không mau
mời Cửu Vương gia vào?”
Tiểu Vô Cầu trong nháy mắt ngớ cả người, ngơ ngác nhìn ta, sau mấy giây, mới ra sức gật đầu, “Giống! Có ba phần giống!”
Ta ngất! Thằng nhóc này có biết cách tán thưởng người ta không vậy?
“Ngươi nhớ phải nói với hắn, hôm trước ta bị nhiễm phong hàn, giọng bị khàn, nghe rõ chưa?”
“Ai da, ta biết nói thế nào mà, ta đâu phải là đồ đần độ