
a cũng chỉ là một loại thuốc bổ thượng
hảo hạng mà thôi!”
“A? !” Hóa
ra là thế, ta tưởng có thể cải tử hoàn sinh thật, trong tiểu thuyết đều viết vậy, nhưng ta chưa từng gặp, càng chưa từng được ăn!
“Ngươi có
biết Thất Sắc Thảo đối với người trong giang hồ ý nghĩa gì hay không? ! Không đúng, đối với mọi người trên đời có ý nghĩa gì hay không? !” Tên hài tử Vô Cầu này có chút sốt ruột, hai con mắt đã hơi đo đỏ.
Ta lắc đầu,
chuẩn bị nghe hắn tiếp tục “kể chuyện”, hắn hít sâu nói: “Nghe kể trên
đời này chỉ có hai cây Thất Sắc Thảo, một cây hai trăm năm trước đã bị
người ta dùng mất, hiện tại cây trên tay Cửu Vương gia kia chính là cây cuối cùng trên thế gian!”
“Oa! Đồ tốt
vậy sao! Ăn vào có thể sống thêm mười năm hả? !” Ta vừa nhét miếng đậu
phụ vàng vào miệng, vừa làm bộ không thể tin nổi, kinh ngạc vô biên hỏi bạn nhỏ Vô Cầu.
“Nói thừa! Ngươi cho rằng ta lừa ngươi chắc!”
“Xí!” Ta mỉm cười vô lại với Vô Cầu, vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của hắn, bày ra điệu bộ
của một người trưởng thành nói với hắn một lời chân tình: “Tiểu Vô Cầu
ơi, chuyện này không thể trách ngươi, ngươi chỉ là tiểu hài tử thôi,
đương nhiên dễ dàng mắc lừa! Cái thứ cỏ chết dẫm này nếu có thể kéo dài tuổi thọ mười năm, thì tên ngốc Đông Phương Cửu kia có đem tặng sư phụ ngươi không? ! Đừng có mơ! Ngay lúc hắn có nó trong tay thì đã ăn mất
tiêu rồi!” Nói xong, ta còn làm một động tác nhai nhai nuốt xuống.
Vô Cầu bị ta chọc tức đến mức ngón tay siết chặt, ta hí hửng ăn điểm tâm, đám người đứng bật lên kia còn đang tiếp tục trợn trắng mắt.
Đông Phương
Cửu thong thả ung dung, ánh mắt nhu hòa mà kiên định, hắn nhìn Yến Tứ
Phương, hỏi: “Không biết lễ vật nhỏ bé này có vừa mắt Ma y không?”
Ánh mắt Yến
Tứ Phương tiết lộ với mọi người: hắn cũng thấy chấn động, hắn cũng
không ngờ Đông Phương Cửu lại tặng hắn một phần “quà nhỏ” như vậy.
“Cửu Vương gia có phải đang trêu đùa Yến mỗ hay không.”
Đông Phương
Cửu cười cười, chớp mắt liền đổi giọng: “Nếu Ma y không nhận, tiểu
vương tiếp theo thật không biết mở miệng như thế nào!”
Đôi mắt tím
chuyển từ Thất Sắc Thảo sang mặt Đông Phương Cửu, Yến Tứ Phương cười
nhạt hỏi: “Vậy Yến mỗ cũng phải biết, Yến mỗ có năng lực để nhận nó hay không chứ!”
Đông Phương
Cửu nở nụ cười tươi rói, kéo ta 「©」 lúc đó trong
miệng còn nhét đầy điểm tâm lại, đối diện với đôi mắt tím của Yến Tứ
Phương, nghiêm mặt nói: “Lăng Nhi bị trúng ‘Đồng Quy’, mong Ma y đại
nhân cứu nàng!” Giọng nói đầy tôn trọng và chờ đợi. “Cả đời này, Đông
Phương Cửu nhất định khắc ghi đại ân của Ma y trong lòng!”
“Đồng Quy? !” Hiên Viên Tiêu kêu lên kinh hãi.
Ach…”Phi
phi…” Nhổ sạch sẽ miếng bánh trong miệng, ta xoay người nhìn vẻ mặt
nghiêm túc của Đông Phương Cửu hỏi: “Ta bị làm sao? ! Đông Phương Cửu
ngươi đừng làm ta sợ!”
“Lăng Nhi
chớ sợ, có ta ở đây, nàng không có việc gì đâu.” Đôi mắt phượng ôn nhu
long lanh, nhưng bên trong ẩn chứa một nỗi bất an và bi thương mơ hồ.
“Yến, ‘Đồng
Quy’ là cái gì? ! Ta trúng độc lúc nào? ! Ta và Sở Sở trúng độc giống
nhau sao? !” Ta vội vã muốn tìm đáp án từ miệng Yến Tứ Phương.
Yến Tứ
Phương đậy nắm hộp đựng Thất Sắc Thảo lại, mỉm cười xin lỗi Đông Phương Cửu: “Xem ra Thất Sắc Thảo không có duyên với Yến mỗ rồi.”
“Ma y chỉ giáo cho? !” Đông Phương Cửu nắm chặt lấy tay ta, cổ tay hơi nhói đau.
“ ‘Đồng Quy’ không có cách giải.” Yến Tứ Phương nói xong, ưu nhã ngồi trở lại trên ghế trúc. Không biết có phải bởi vì có quá nhiều người trong nhà trúc mà không ai nói lời nào hay không, cho nên mới có cảm giác như bầu không khí có chút
loãng ra nhưng cũng có chút kìm nén.
“Yến, ‘Đồng Quy’ rốt cuộc là cái gì?” Ta nhìn Yến Tứ Phương, ta cần một đáp án.
Yến Tứ Phương nhìn ta, đôi con ngươi màu tím toát ra vài tia sáng khó
hiểu, cuối cùng, hắn mở miệng: ” ‘Đồng Quy’, tạo thành từ hai con ấu cổ gồm một đực một cái, cùng một mẹ sinh ra. Hai con ấu cổ đực cái này
cần được đồng thời đưa vào cơ thể nam nữ, ấu cổ sẽ bơi theo kinh mạch,
chui vào trong tim. Nam nữ trúng cổ này dù cách xa đến đâu thì nhất
định cũng sẽ có cảm ứng với nhau, nếu một người chết đi thì ấu cổ trong cơ thể của người còn lại sẽ phá thể chui ra, đồng thời, người đó cũng
sẽ bởi vì vậy mà mất mạng. Đây là nguyên nhân vì sao nó được gọi là
‘đồng quy’.”
Nghe Yến Tứ Phương nói xong, ta 「©」 đã toát mồ hôi hột, các ngón tay siết chặt thành quyền, hỏi: “Ngươi không phải đang trêu
ta đấy chứ? Trên đời này làm gì có loại trùng nào như thế?”
Đông Phương Cửu nhíu mày càng thêm chặt, suy tư hỏi Yến Tứ Phương: “Không thể dùng nội lực bức ra được sao? Nội lực hai giáp (120 năm) cũng không thể sao? !”
Yến Tứ Phương lắc đầu: “Cổ này một khi đã vào trong cơ thể người thì sẽ
cắn chặt lấy mạch máu của dưỡng chủ không buông, muốn bức cũng không
thể bức ra được.”
Hiên Viên Tiêu nhíu mày, nhìn khuôn mặt cơ hồ đã không còn chút máu nào của ta, cuối cùng cũng bắt đầu mở miệng nói lời an ủi: “Không cần lo lắng quá mức, chỉ cần bảo vệ tốt người mang cổ đực là được, như vậy tính
mạng của ngươi sẽ không cần phải lo.”
“Nhưng t