
a biết ai đang mang con cổ đực chó chết kia chứ?! Ai mà nguyện ý cùng hắn đồng sinh cộng tử hả!” Ta sốt ruột đến độ ngay cả lời thô tục cũng nói ra, những lời mà thường ngày chỉ dám lén lút chửi thầm trong bụng.
Hiên Viên Tiêu quát ta một tiếng thật lớn: “Ngươi không biết?! Ngươi vốn là không muốn nói cho ta biết người nào cùng ngươi trúng cổ thì có !”
Hiên Viên Tiêu tiến lên hai bước, túm lấy bả vai ta, nhìn ta phẫn nộ.
Đông Phương Cửu khuôn mặt bình tĩnh, kéo tay Hiên Viên Tiêu ra: “Lần trước Lăng nhi bị ngươi đâm bị thương, hôn mê bất tỉnh, ta bảo Khanh Trần bắt mạch cho nàng nên mới biết nàng bị trúng ‘Đồng Quy’.”
Hiên Viên Tiêu nhìn chằm chằm vào Đông Phương Cửu, từ lời nói bóng gió mà
những người bên cạnh không ai hiểu được, Hiên Viên Tiêu đã hiểu ra tình huống hiện tại, người trước mặt đang mê man bối rối, căn bản không thể biết được người cùng bị hạ cổ với nàng định đồng sinh cộng tử với nàng là ai!
Yến Tứ Phương chậm rãi lên tiếng: “Có khả năng người hạ cổ cũng là người
có ý định đồng sinh cộng tử!” Hắn cười khẽ một tiếng rồi lại nói, “Vậy phải là người rất quan trọng đối với mình a!” Đóa Mạn Châu Sa Hoa yêu
mị nổi lên một vàng sáng quỷ mỵ câu hồn đoạt phách, đôi mắt màu tím lấp lánh một tia sáng u ám.
“Người quan trọng? ! Đồng sinh cộng tử. . . quan tâm nhất. . .” Vẻ mặt ta
sáng ngời, phảng phất như thấy được ánh sáng mặt trời, “Ta biết rồi, ta biết rồi, là Thiên Thiên, là Thiên Thiên a!”
“’Thiên Thiên’ nào? !” Đông Phương Cửu xoay mặt ta về phía hắn, vội vã hỏi.
Ta nở nụ cười: “Haizz, còn có thể là ai nữa chứ, chỉ có thể là đệ đệ duy nhất của ta a! ” Xí, người có thể khiến cho Thượng Quan Lăng muốn đồng sinh cộng tử ngoại trừ đệ đệ mà nàng 「©」 không bao giờ nỡ thương tổn thì còn có thể là ai được nữa! Hoàn hảo, quá tốt, chỉ cần bảo vệ tốt Thượng Quan Thiên thì mạng của nàng sẽ được an toàn.
Thiệt tình, thiếu chút nữa là dọa nàng đến vỡ mật rồi!
Yến Tứ Phương thoáng sững sờ, cầm bình rượu bằng ngọc lưu ly lên, tự mình châm rượu, lộ ra một nụ cười yếu ớt, mặc dù nó hết sức mờ nhạt nhưng
vẫn thấy được khóe môi khẽ cong lên.
“Không có khả năng!” Một câu nói của Hiên Viên Tiêu khiến cho mảng trời trời trong xanh tươi đẹp nhỏ xíu duy nhất trong đầu của ta cũng bị mây đen
bao phủ nốt.
“Vì sao lại không có khả năng?” Vậy không lẽ với hắn? ! Đừng quên trước
khi ta “xuyên” đến đây, Thượng Quan Lăng chính là rất yêu rất yêu hắn! ! Oh my God! Ta muốn đồng sinh cộng tử với hắn? Không phải chứ! Vậy
chẳng phải ta không còn sống được bao lâu sao? Không bao lâu nữa, ta sẽ bị ngọn lửa giận vô duyên vô cớ của hắn thiêu sống chết tức tưởi!
“Bởi vì, chỉ cần hai con ấu cổ đực cái này gặp nhau vào đêm trăng tròn thì ấu cổ trong cơ thể nàng sẽ muốn cùng cổ đực **, cũng có nghĩa là nam nữ mang cổ cũng muốn…Ha ha, nếu không, cổ cái trong cơ thể nàng sẽ phóng
ra cổ độc, đợi đến khi cổ độc theo thất kinh bát mạch chảy lại về tim
thì đó cũng là lúc chết của nàng.”
Yến Tứ Phương thờ ơ giải thích, còn mặt ta đã sớm không còn một giọt máu, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, tùy ý để Đông Phương Cửu ở phía sau ôm lấy ta.
“Vì vậy người mang cổ đực tuyệt đối không phải là đệ đệ của nàng.” Thanh
âm Yến Tứ Phương nhẹ nhàng, bình tĩnh khiến cho người khác phải sợ hãi.
Không phải Thượng Quan Thiên. . .Không phải hắn. . .thì là ai? Là ai có thể khiến Thượng Quan Lăng muốn đồng sinh cộng tự với hắn, còn muốn trong
đêm trăng tròn mà lên giường? ! Là ai? ! ! Ta muốn bóp chết hắn! ! ! !
Đúng rồi, là hắn, chính là hắn, chắc chắn đúng là hắn! Ta vùng vẫy thoát
hỏi Đông Phương Cửu, chạy tới trước mặt Hiên Viên Tiêu, vung tay lên,
tát hắn một cái “bốp– “
“Ngươi điên hả? !” Hiên Viên Tiêu mặt nhăn mày nhó, đôi mắt kim sắc hung hăng nhìn chằm chằm ta. Hắn hình như đã ý thức được người mang cổ đực,
chính là hắn.
Đông Phương Cửu lần thứ hai kéo ta vào trong lồng ngực hắn, bàn tay hắn rất ấm áp, im lặng vỗ về ta.
“Là ngươi sao, Hiên Viên Tiêu. . .” Thở hắt một hơi, ta cười khẽ thành
tiếng, “Chẳng phải lúc đầu ngươi chính là người Thượng Quan Lăng yêu
nhất sao, nhất định là ngươi mang cổ đực.” Ta
「©」thủy chung vẫn ở trong lồng ngực Đông Phương Cửu mà buồn bực, khi nghe được tiếng tim đập thình thịch cùa hắn rốt cuộc
cũng từ từ bình tĩnh lại.
Nữ tử áo hồng ở phía sau Đông Phương Cửu nhận được ánh mắt ra hiệu của
hắn liền đi tới trước người Hiên Viên Tiêu, ngón tay nhè nhẹ ấn lên
mạch môn. Đối với Hiên Viên Tiêu, xưa nay hắn không cho bất kì người
nào chạm tay vào nhược điểm chí mạng của hắn nhưng lần này lại ngoại
lệ, hắn không chống cự.
“Khanh Trần, thế nào rồi?”
Nử tử áo hồng vẻ mặt có chút kì lạ, trước khi bắt mạch Hiên Viên Tiêu,
nàng cũng gần như chắc chắn Hiên Viên Tiêu chính là người mang cổ đực.
Thực ra, ở đây, ai cũng gần như xác định chắn chắn như thế.
Thượng Quan Lăng tìm ngươi hạ cổ lên nàng và Hiên Viên Tiêu, sinh tử đồng
quy. Điều này tuy rất khó tin nhưng có thể lý giải mọi chuyện.
Ai cũng biết Thượng Quan Lăng yêu Hiên Viên Tiêu điên cuồng như thế nào, mặc dù là đã từng, cũng là yêu điên cu