
muốn trả lời thì cô trợn to mắt, cứng họng. Trong phút chốc, cô
đã hiểu ý tứ của hắn. Hắn có phải là thiên tài hay không đối với cô mà nói đúng
là không quan trọng. Cô chỉ biết hắn là Thiên Dục, là em trai mà cô yêu quý nhất.
Biết nút thắt trong
lòng cô đã được mở, Thẩm Thiên Dục mới ngoan ngoãn nói “Tôi biết, mặc kệ đối với
người ngoài tôi là thần thánh như thế nào nhưng đối với Vi Vi mà nói đều không
quan trọng, không phải sao? Vi Vi vẫn sẽ thương yêu tôi như cũ, cho nên tôi
không cần thiết phải nói cho Vi Vi biết tôi là một thiên tài... Nếu nói ra mới
là chuyện buồn cười!”
Thẩm Thiên Vi thở dài,
xoa xoa mái tóc đen của hắn: “Đúng rồi, nhưng em cũng đánh giá quá cao năng lực
chịu đựng của trái tim chị”
“Trái tim của Vi Vi
cùng trái tim của tôi đều là cốt thép, mẹ nói như vậy đấy.” Thẩm Thiên Dục trêu
ghẹo.
“Nói bậy.” Thẩm Thiên
Vi bật cười lúc này mới phát hiện ra từ khi nhập học tới bây giờ đây là lần đầu
tiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy. Cô vỗ vào ngực hắn, hỏi: “Vậy tại sao em chịu
công khai bí mật này? Hay là em muốn chạy tới đây dọa mọi người?”
Thẩm Thiên Dục nhìn cô,
đôi mắt đen tràn ngập vẻ nghiêm túc khiến thân nhiệt Thẩm Thiên Vi đột nhiên
tăng cao. Cái loại cảm giác này làm cho tim cô đập không đúng nhịp “Rốt cuộc là
vì nguyên nhân gì?”
“Bởi vì Vi Vi.”
“Chị?”
“Vi Vi không thể nào rời
xa tôi được, khi đó Vi Vi sẽ nhớ tôi, không nhìn thấy tôi Vi Vi sẽ khóc.” (Nguyệt:
anh này tự tin gớm)
Thẩm Thiên Vi há hốc miệng,
cô có chút kinh ngạc, cảm động đến nói không nên lời... Thì ra hắn làm tất cả mọi
chuyện đều là vì cô! Nụ cười từng chút từng chút một gợi lên trên khóe miệng.
Thẩm Thiên Vi với ánh mắt chu đáo, tiến lên vòng chắc hông của hắn, mấy ngày
liên tiếp nhớ nhung vào thời khắc này cô đã không còn kiềm chế được mình:
“Thiên Dục, chị rất nhớ em.”
Gió thổi lướt qua mái
tóc của cô, Thẩm Thiên Vi khẽ vuốt gương mặt của hắn, nụ cười hiền hòa hiện
trên gương mặt Thẩm Thiên Dục.
“Tôi cũng vậy, rất nhớ
Vi Vi.”
Gần đây, cùng với truyền
thuyết “Thiên tài” thần kì, Thẩm Thiên Dục lại có thêm một danh hiệu mới, rất
phong cách, gọi là “Nháy mắt giết người”! Ý tứ cũng rất đơn giản, chỉ cần gặp
qua hắn một lần, sẽ trong nháy mắt bị vẻ đẹp tuyệt mỹ cùng phong cách ưu nhã của
hắn giết chết trong nháy mắt. Không ai là không thuần phục hắn.
Theo lý mà nói, Thẩm
Thiên Dục mười sáu tuổi không thể nào đánh bại bao nhiêu đàn anh đẹp trai trong
trường, đoạt hạng nhất trong cuộc thi “Bạn muốn cùng nam sinh nào trải qua lễ
giáng sinh này” do nữ sinh toàn trường bỏ phiếu.
Nhưng dĩ nhiên tuổi tác
không phải yếu tố quyết định tất cả.
Thẩm Thiên Dục mới mười
sáu tuổi nhưng chiều cao đã đột phá 180 centimét. Thân hình cao lớn cùng với nụ
cười nho nhã và IQ cao ngất trời đã làm cho toàn thân hắn tỏa sáng lấp lánh.
Bạn tốt của Thẩm Thiên
Vi không ngừng nghĩ mà nói về sự hâm mộ của cô làm cho lỗ tai của Thẩm Thiên Vi
mau mọc vết chai. Thẩm Thiên Dục được hoan nghênh ở mức độ này cũng nằm trong dự
liệu của cô.
Nếu như mọi người được
nghe mẹ kể về chuyện của Thẩm qua thì sẽ hiểu. Cô từng nghe mẹ kể, ba đã từng
được mệnh danh là “Đệ nhất nam sinh” trong trường khi còn đi học... Cho nên
Thiên Dục được yêu mến như vậy cũng không phải là chuyện khác thường. Huống chi
hắn thông minh như thế, toàn bộ giáo sư khoa pháp luật đều đem hắn trở thành bảo
bối!
“Vi Vi, cậu thật tốt số
nha, có một em trai tài giỏi như vậy” Tạ Tiểu hâm mộ nói, chỉ là cô cũng thật
tò mò “Nhưng tại sao cậu không phải là thiên tài?”
Thẩm Thiên Vi biết rõ bạn
tốt không có ý gì nhưng cô cũng có chút buồn lòng, cô cố gắng làm bộ như thờ ơ
nói: “Ai quy định em trai là thiên tài thì chị gái nhất định phải là thiên tài
chứ?”
“Cũng đúng.” Tạ Tiểu
đơn thuần không suy nghĩ nữa chỉ là gật đầu một cái, cô quay lại hỏi “Đúng rồi,
lễ Giáng Sinh sắp tới, cậu muốn làm gì?”
“Lễ Giáng Sinh... Mình
còn chưa hỏi ý kiến của Thiên Dục!” Thẩm Thiên Vi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Trời ạ!” Tạ tiểu rất
không vui nói “Mình hỏi cậu muốn làm gì chứ không hỏi Thẩm Thiên Dục muốn làm
gì?”
“Vậy có cái gì khác
nhau sao?” Thẩm Thiên Vi không hiểu, lễ Giáng Sinh nào cô cũng ở chung với
Thiên Dục. Hỏi cô muốn làm gì không phải là muốn hỏi Thiên Dục muốn làm gì sao?
“Đương nhiên là có khác
nhau!” Tạ Tiểu bức xúc nói: “Lễ Giáng Sinh là thời gian để các đôi tình nhân ở
bên nhau, cậu đừng nói với mình là cậu tính bốn năm đại học này không quen bạn
trai nha. Vi Vi! Cậu có biết là toàn bộ nam sinh khoa pháp luật đều thích cậu
không? Toàn trường có biết bao nhiêu nam sinh thích cậu, muốn theo đuổi cậu.”
“Mình không biết!” Thẩm
Thiên Vi giật mình, huống chi cô cũng thật sự không có nghĩ về việc quen bạn
trai “Mình không thể ném Thiên Dục sang một bên trong lễ giáng sinh được.”
“Trời, những câu này mà
để những kẻ thích cậu nghe được chắc những kẻ đó tức hộc máu! Huống chi, Thẩm
Thiên Dục không có cậu cũng sẽ không chết, phải không?” Tạ Tiểu liếc mắt “Hắn
là người mà toàn thể nữ sinh trong trường đều ao ước ở c