
sự khóc lại là Thẩm Thiên Vi, cô vội vã muốn đến an ủi hắn, cô nắm
cánh tay hắn thật chặt, nước mắt lã chã rơi xuống: “Không nên như vậy. Nếu như
em khóc thì chị rất đau lòng, rất khổ sở, em đừng khóc nữa, có được không?”
Hắn không chịu xoay người,
nước mắt của cô liền đổ rào rào nhỏ xuống cánh tay của hắn. Thẩm Thiên Dục giật
mình xoay người lại, nhìn vẻ mặt khóc đến thê lương của cô, hắn đau lòng nói:
“Vi Vi... Tôi là đùa với Vi Vi thôi, đừng có khóc, thật xin lỗi mà!”
Thẩm Thiên Dục nhìn chằm
chằm mắt to của cô đang rơi lệ. Khi cô phát hiện hắn chỉ là đóng kịch, cô lại
khóc lớn hơn giống như người nên khóc là cô mới phải: “Thiên Dục, có phải chị
là một người chị gái rất vô dụng không, ô ô.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Thẩm Thiên Dục đưa tay lau đi nước mắt của cô lại phát hiện nó không cách nào
ngừng được... Hỏng bét, đúng là chữa ngựa lành thành ngựa què mà.
“Chị vẫn cảm thấy em rất
lệ thuộc vào chị nhưng thật ra thì ngược lại, chị không bỏ em được. Vừa nghĩ tới
phải rời khỏi nhà, không thấy được em, lòng của chị rất là đau.”
“Đứa ngốc.”
“... Thẩm Thiên Dục.”
Thẩm Thiên Vi hít hít chóp mũi, “Không thể nói chị mình là đứa ngốc.”
“Ngu ngốc.”
“Ngu ngốc cũng không được.”
“Đâu đại học nên vui vẻ
mới đúng, tôi không phải là đứa bé, tôi biết cách chăm sóc mình mà.” Thẩm Thiên
Dục thật biết điều khéo léo nói, sau đó cố ý nhắc nhở cô “Còn không mau cầm thư
thông báo cho ba, mẹ. Bọn họ nhất định cũng rất muốn biết.”
“Đúng nha!” Thẩm Thiên
Vi liền vội vàng gật đầu, nước mắt còn chưa khô liền đứng dậy chạy ra ngoài cửa
“Em chờ chị.”
Nhìn cô rời phòng, khéo
môi của Thẩm Thiên Dục mới cong lên từ từ đi tới bàn đọc sách. Hắn nhìn sang sọt
giấy vụn bên cạnh, đem tờ giấy trắng bị vò nát nhặt lên xem, nụ cười trên môi
càng sâu hơn, càng ngày càng sâu gần như không dừng lại được.
Thật ra thì từ vô dụng
không chỉ dành cho mình Vi Vi, chỉ là... hắn sẽ làm cho nó tốt lên.
“Vi Vi, Vi Vi... Thẩm
Thiên Vi!”
Bị kêu réo liên tục, Thẩm
Thiên Vi mới từ trong mộng bừng tỉnh, cái ót bị bạn đánh một cái rõ đau: “Sao cậu
ngồi ngẩng người ra vậy?”
“Mình có sao?” Thẩm
Thiên Vi phủ phủ cái ót bị chụp đau, mắc cỡ cười lên.
Cô ngồi trên cỏ khẽ
nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mặt trời thật chói mắt, cô chỉ có thể mở hé mắt
ra một tí... Bây giờ đã là tháng chín, tất cả trường học đều đã tựu trường, mà
bây giờ cô đang ở trong một đám sinh viên mơ mộng về cuộc sống đại học nhưng
sao tất cả đều như một giấc mơ, cô có cảm giác mọi thứ không có thật. Có phải
do cô không yên lòng hay không?
Cô còn nhớ rõ ngày cô
xách hành lý ra khỏi nhà. Cô đặc biệt chọn lúc Thiên Dục không có ở nhà. Bởi vì
cô sợ mình sẽ khóc ầm lên cho nên chỉ nói lời tạm biệt với ba mẹ. Nhưng vừa rời
đi cô liền hối hận, cô rõ ràng là muốn gặp Thiên Dục, tại sao phải trốn tránh
như thế?
Tựu trường đã một tuần
lễ nhưng cô có chút buồn bực không vui. Cô không có tò mò về trường học mới,
không có tâm tình đi chơi với bạn bè càng không có quan tâm đến việc tìm người
yêu lý tưởng. Cô chỉ là một mực rối rắm không biết có nên gọi điện thoại cho
Thiên Dục hay không? Vấn đề này khiến cô thật là đau đầu, cô suy nghĩ cả ngày lẫn
đêm, càng nghĩ càng đau lòng đến nỗi khóc ầm lên.
Cô rất nhớ hắn, cho dù
chỉ nghe được giọng nói của hắn cũng thật tốt.
Giọng nói của Thiên Dục...
Hình như có chút trầm thấp mang theo hương vị hấp dẫn. Cô không nhớ rõ giọng
nói của hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào. Tóm lại, cô chính là thích giọng nói của
Thiên Dục, chỉ cần nghe được hắn nói chuyện, cô sẽ yên tâm. Nhưng bây giờ, cô lại
sợ vừa nghe đến tiếng nói của hắn cô sẽ bật khóc.
“Có rồi, có rồi!” Tạ Tiểu
chỉ vào một khoảng trống trên sân cỏ đặt mông ngồi xuống: “Cậu đang nghĩ gì thế?
Mặt đỏ quá trời luôn kìa!”
“Mình, mình nào có!” Thẩm
Thiên Vi thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cô chỉ là đang suy nghĩ về Thiên dục
thôi mà.
“Ha ha, cậu có phải thầm
mến anh nào hay không?” Tạ Tiểu cố ý giễu cợt.
“Cậu ít nói bậy đi!” Thẩm
Thiên Vi tức giận đẩy Tạ Tiểu một cái. Sau khi lên đại học, cô rất nhanh liền
quen biết được một người bạn tốt, không nghĩ tới cũng là bạn xấu: “Cậu tìm mình
làm gì?”
“Đúng rồi, đúng rồi,
thiếu chút nữa là quên mất.” Tạ Tiểu cười nói “Hắc hắc, nghe nói khoa pháp luật
của trường chúng ta có một thiên tài mới tới, hơn nữa là một siêu cấp vô địch đẹp
trai!”
“Tại sao lại gọi hắn là
thiên tài?” Thẩm Thiên Vi tương đối hiếu kỳ.
“Bởi vì hắn mới mười
sáu tuổi nha! Hắn thông qua một loạt khảo nghiệm liền được đặt cách trúng tuyển.
Hơn nữa trường học còn miễn bốn năm học phí còn thêm học bổng cho hắn, giống
như là sợ hắn chạy mất vậy! Các khoa khi nghe nói chuyện này đều giành nhau muốn
tranh hắn về cho khoa của mình... Nhưng khoa chúng ta may mắn nhất bởi vì hắn
chọn khoa pháp luật nha, ha ha.”
Nghe Tạ Tiểu nói văng
nước miếng, Thẩm Thiên Vi cũng có chút tò mò: “Thật lợi hại như vậy sao?”
“Đúng vậy, Đúng vậy,
nghe mọi người nói lát nữa hắn cũng tới lớp chúng ta để học đấy, vậy là chúng
ta có thể thấy mặt hắn rồi,