
phải như thế!”
Thẩm Thiên Vi kích động nói.
“Hắc hắc, mẹ hiểu con
chẳng qua là mắc cỡ mà thôi! Vi Vi, ngàn vạn lần không được từ chối quá nhanh
nha, thử đi tìm hiểu xem sao... Mẹ ủng hộ con!”
Thẩm Thiên Dục từ nãy tới
giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng nâng lên tròng mắt đen, liếc xéo người mẹ bất
lương của mình.
Hắn đương nhiên biết bà
muốn đánh chủ ý gì! Muốn nhìn hắn tấn công sao? Có thể, qua một thời gian ngắn
nữa đi!
“Mẹ!” Thẩm Thiên Vi bất
đắc dĩ lên tiếng, cô cũng không dám nghiêng mắt nhìn Thẩm Thiên Dục, cô cảm
giác rất lúng túng: “Con sắp thi đại học rồi, tất cả suy nghĩ của con đều dành
cho việc học, con tuyệt đối không nghĩ đến chuyện yêu đương!”
“Ai, vậy thi đại học
xong rồi nói nhưng con cũng phải nắm lấy cơ hội tốt. Không cần phải chăm lo cho
tên tiểu tử thúi Thiên Dục kia nữa, nên hưởng thụ tuổi xuân của con đi, cũng
nên có một mối tình oanh oanh liệt liệt!” An Vịnh Tâm cố ý thêm dầu vào lửa.
“Trời!” Thẩm Thiên Vi mặt
như đưa đám liền đứng dậy chạy lên lầu “Con không muốn làm theo những gì mẹ
nói”.
Khi bóng dáng Thẩm
Thiên Vi biến mất ở lầu hai, An Vịnh Tâm mới lật người cười ngửa ra sau “Ha ha,
phản ứng của Vi Vi thật đáng yêu... Chồng à, so với bộ dạng của anh năm đó thật
giống nhau.”
“Em nha, sao tuổi càng
lớn càng nghịch ngợm?” Thẩm Tư Kiều cưng chiều nhìn An Vịnh Tâm “Bắt nạt con
gái mà em vui vẻ vậy sao?”
“Hắc hắc, thật ra thì
người em muốn bắt nạt là...” An Vịnh Tâm đột nhiên nhảy tới bên cạnh Thẩm Thiên
Dục ôm dính lấy hắn “Con trai của em!”
Nếu Vi Vi đã đi mất vậy
thì hắn cũng không cần giả bộ ngoan ngoãn, Thẩm Thiên Dục liếc xéo An Vịnh Tâm
rồi nhìn Thẩm Tư Kiều, cau mày nói: “Ba, mời quản lý tốt vợ của ba có được
không? Xin người nào đó không cần làm ra một số việc dư thừa cản trở người
khác.”
Thẩm Tư Kiều đã quen với
việc con trai mình thường xuyên thay đổi sắc mặt, ông bất đắc dĩ nhún vai: “Con
trai à, vợ là dùng để thương, không phải dùng để quản.”
“Có nghe hay không?” An
Vịnh Tâm lôi kéo Thẩm Thiên Dục, cố làm ra vẻ yêu thương nói “Hơn nữa mẹ cũng
đâu có cản trở người khác... Này này, con trai à, con mạnh khỏe đẹp trai y
chang ba con, mẹ yêu con chết mất!”
Biểu tình chán ghét
trên khuôn mặt Thẩm Thiên Dục hiện ra, hắn bỗng dưng đứng dậy: “Mẹ cùng ba lên
giường nói chuyện yêu đương đi. Cứ coi như mẹ không có yêu thương đứa con trai
này, con không có luyến mẹ.”
“Khụ khụ, con trai à,
con có thể không cần nói trực tiếp như thế...” Thẩm Tư Kiều sờ sờ sống mũi, hiển
nhiên rất khổ não khi làm bánh quy kẹp nhân.
Ông không phải là không
biết đứa con trai nhà mình đáng sợ như thế nào, ông cũng đã vô cùng hối hận khi
con trai còn nhỏ như vậy đã mang đến Sự Vụ Sở tiếp xúc với những thứ đáng sợ
kia nhưng bây giờ cũng không làm gì được. Nhưng vợ cũng rất đáng sợ nha... Nhiều
năm qua, ông vẫn không tham gia vào chiến tranh giữa bọn họ, hiện tại ông còn
muốn tiếp tục giữ vững lập trường này.
“Đó, chồng ơi, con trai
của anh thật vô tình, em thật đau lòng đó nha.” An Vịnh Tâm lặng lẽ lùi về bên
người Thẩm Tư Kiều nhưng trong mắt không có một tia khổ sở giống như lầm bầm lầu
bầu ấp úng nói “Em chính là vì con mà suy nghĩ! Không muốn nhìn thấy hắn thua
thất bại thảm hại.”
Bà thật đúng là “Nhọc
lòng” rồi!
“Cám ơn sự quan tâm của
mẹ.” Thẩm Thiên Dục nhíu mày cười đến vô cùng rạng rỡ như gió xuân.
Hắn cất bước lên lầu đột
nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nở nụ cười. Đây là nụ cười quen thuộc của Thẩm
Thiên Dục, nó gần như xen lẫn một chút sự không bình thường cùng hơi thở tà nịnh:
“Mẹ, chuyện không tới phút cuối cùng thì không nên kết luận sớm như thế thì tốt
hơn nếu không... Mẹ suy nghĩ nhiều như thế nếp nhăn sẽ nhiều hơn một đống đấy!”
Khi bóng lưng cao to biến
mất, An Vịnh Tâm mới gìm chặt bàn tay, phát ra một tiếng bạo rống, bà không thể
tưởng tượng nổi mà nói với Thẩm Tư Kiều: “Nó nói cái gì! Nếp nhăn sao?”
Thẩm Tư Kiều cảnh cáo
mình không nên cười ra tiếng nhưng vẫn không nhịn được, nụ cười tràn ra: “Cái
này...”
“Ô ô, anh cũng ghét bỏ
em phải không? Chờ em già rồi trở nên xấu xí anh sẽ vứt bỏ em phải không?” An Vịnh
Tâm bực tức lấy ngón tay dài đâm vào lồng ngực kiên cố của hắn làm ra vẻ là một
oán phụ vô cùng đáng thương “Ô ô, Thẩm Tư Kiều, em không nghĩ tới anh lại không
có lương tâm như vậy... Em thật sự là nhìn lầm anh rồi!”
“Vịnh Tâm!” Thẩm Tư Kiều
vừa nguyền rủa đứa con trai của mình vừa an ủi vợ “Bất luận là lúc nào ở trong
mắt anh, em đều là đẹp nhất.”
“Ô ô, Anh lừa em! Anh với
con trai đều là tên khốn khiếp, bắt nạt em!”
“... Vịnh Tâm.”
“Em mặc kệ, Ô ô...”
Xem ra là chỉ còn biện
pháp cũ, lấy hôn phong giam ngoặt vợ lên giường mới là vương đạo!
Kể từ đêm hôm đó đến
nay không có ai gọi điện đến nữa. Điều này làm cho Thẩm Thiên Vi thở phào một
cái. Cô quả thật đã nghĩ đúng, chuyện đó nhất định là đùa giỡn. Nếu không, tại
sao không thấy hắn gọi lại lần thứ hai? Huống chi, cô ở trong trường cũng không
gặp qua người nào theo đuổi cô khoa trương như vậy...
Đều là tại mẹ, hại cô mấy
ngày nay không