Disneyland 1972 Love the old s
Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322043

Bình chọn: 7.5.00/10/204 lượt.

chiều hỏi.

“Vâng, em muốn ăn cây

xoài ngàn tầng.” Đầu nhỏ đặt tại vai cô khẽ nói.

“Không thành vấn đề, vậy

em ra sân sau chờ chị, rất nhanh sẽ có thôi.” Thẩm Thiên Vi xoay người đi ra cửa,

bỗng nhiên, cô dừng bước chân, quay đầu lại vui vẻ nói “Thiên Dục, hôm nay trường

học tuyển thẳng trong nước có cuộc thi, chị làm bài rất tốt!”

Nửa tháng trước, trường

học tuyển thẳng trong nước tổ chức cuộc thi, cô lại bị viêm phổi cấp tính tạo

thành sốt cao phải nhập viện tròn một tuần lễ mới khỏi hẳn. Nhưng cô không ngờ

mình lại may mắn như thế, cuộc thi xảy ra chút vấn đề kéo dài sang tuần sau vừa

vặn để cho cô tham gia! Nếu không, cô có thể sẽ phải đổi sang trường khác, tách

khỏi Thẩm Thiên Dục, không thể tiếp tục chăm sóc hắn, cùng hắn đi học và tan

trường... Cuộc thi vừa kết thúc, cô liền muốn đem tin tức tốt này nói cho hắn

biết.

“Có thật không? Vi Vi

thật lợi hại!” Hắn cười vui vẻ với cô.

“Quan trọng nhất là

không cần phải rời xa em!” Thẩm Thiên Vi nói xong liền kích động rời đi.

Chỉ trong nháy mắt, đứa

trẻ trong phòng liền thu hồi nụ cười hồn nhiên trên mặt mà thay vào đó là nụ cười

bí hiểm, một sự đen tối hiện lên trong con ngươi xinh đẹp. Còn chưa kịp che giấu

liền bị thân hình mảnh khảnh cao gầy đột nhiên xuất hiện ở cạnh cửa thu vào

trong mắt.

An Vịnh Tâm dựa vào cửa

phòng, lười biếng ôm hai cánh tay, nhìn đứa con trai nhà mình: “Mẹ nghĩ, mẹ đã

biết rõ nguyên nhân.”

“E hèm.” Mà người nào

đó chỉ là không để ý chút nào nhún nhún bả vai nhỏ bé.

“Xuy...” An Vịnh Tâm tức

giận châm chọc.

Như vậy cũng được sao?

Mấy năm nữa sẽ không hù dọa con gái cô chạy mất chứ...

Năm qua năm, thời gian

thấm thoát thoi đưa, vào một buổi trưa nắng ấm tràn đầy.

Ở sân sau với đủ loại

hoa Tường Vi, có một thiếu nữ nhỏ nhắn, khuôn mặt y hệt búp bê vì phơi nắng mà

có chút phiếm hồng nhưng lại làm cô vô cùng đáng yêu, xinh đẹp.

Cô buông bình tưới nước

trong tay xuống, mềm nhũn duỗi cái lưng mỏi, nhẹ nhàng thở một hơi rồi cười

lên.

Mỗi lần nhìn vườn hoa

Tường Vi này cô luôn cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn... Bởi vì hoa Tường

Vi là tượng trưng cho tình yêu của ba và mẹ. Mẹ thích nhất là hoa này, cô cũng

thế. Những đóa hoa Tường Vi này giống như những đứa trẻ mà cô trân quý nhất.

“A” Đột nhiên một mảng

đen chụp xuống trước mắt, ánh sáng trước mắt cô nhanh chóng biến mất giống như

là bị cái gì đó che mất, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng quay đầu lại.

Thấy người đứng sau

lưng, Thẩm Thiên Vi nhẹ nhàng híp mắt to, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mơ mơ

màng màng nhìn đến gò má vô cùng xinh đẹp kia, làm cho cô trong giây lát đó mất

hồn, nỉ non: “Thiên Dục...”

Một hồi “Khanh khách”

tiếng cười khiến Thẩm Thiên Vi từ trong mộng tỉnh lại, cô từ từ thích ứng sự biến

đổi của ánh sáng, cô tức giận đập vào ngực người đó một cái, cười lên: “Em làm

chị sợ.”

Hình dáng người trước mắt

dần dần hiện ra trong mắt cô, lại làm cho cô thất thần suy tư một lần nữa.

Thời gian... Có phải

trôi qua quá nhanh hay không?

Cô gần như còn nhớ rõ,

rất nhiều năm trước, hắn chỉ là đứa bé mập mạp chưa biết nói chuyện chỉ biết

nhìn cô không chớp mắt giống như cô là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào. Cô là tất

cả thế giới của hắn. Thậm chí bốn năm trước, hắn chỉ là một đứa trẻ tám tuổi gầy

nhỏ cần cô bảo vệ. Vậy mà bây giờ... Mới mấy năm, hắn đã cao như thế này, đã

170 centimét rồi, so với cô cao hơn nửa cái đầu, cho dù còn có chút gầy nhưng

cũng không còn nhỏ bé nữa làm cho cô có cái cảm giác thất bại của người làm chị.

Hắn có phải đã không

còn cần cô bảo vệ nữa không?

“Vi Vi, đang suy nghĩ

gì thế?” Thẩm Thiên Dục nhìn Thẩm Thiên Vi đang thẫn thờ một lần nữa, hắn nhếch

môi, gõ gõ đầu cô.

“A” Thẩm Thiên Vi chớp

chớp mắt to hoàn hồn, gương mặt thoáng qua một tia phiếm hồng, nhấn một cái lên

trán hắn: “Không thể gõ đầu của chị gái nha!”

“Không phải chị gái, là

Vi Vi.” Hắn bĩu môi trả lời.

Cô cười lên, người này

mười năm như một ngày, vẫn cố chấp như xưa! Thẩm Thiên Vi lười cãi cọ với hắn, cô

bất đắc dĩ lắc đầu cười một cái, theo thói quen móc ra khăn tay thay hắn lau đi

mồ hôi, dịu dàng cưng chiều hỏi: “Đi đá banh với bạn bè à?”

“Ừ.” nụ cười tràn ra bị

nắng ấm phản xạ càng làm cho khuôn mặt của Thẩm Thiên Dục thêm rạng rỡ khiến cô

có một chút rung động từ đáy lòng.

“Khó trách gần đây chủ

nhật nào em cũng chạy mất không thấy bóng dáng đâu cả.” Thẩm Thiên Vi hơi cuống

quít dời đi tầm mắt, đi tới bên bàn tròn màu trắng rót một ly Hồng Trà Tích

Lan.

Động tác của cô rơi vào

trong mắt của Thẩm Thiên Dục, làm cho hắn không tự chủ được khơi lên nụ cười có

chút đùa giỡn.

“Vi Vi tức giận sao?” Hắn

tiến lên, nhận lấy ly hồng trà từ trong tay cô, cười he he ngẩng đầu uống cạn.

Nhìn hắn “Ừng ực, ừng ực”

uống xong, cô đem ly trà trống không trở về, một sự cưng chiều thoáng chút cô

đơn từ đáy mắt tràn ra: “Tại sao chị phải tức giận chứ? Em đi đá banh với bạn

bè chứ có phải đi làm chuyện xấu đâu.”

Thẩm Thiên Dục thiếu

chút nữa bị sặc, hắn không biết định nghĩa làm chuyện xấu của cô là làm chuy