Duck hunt
Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322433

Bình chọn: 10.00/10/243 lượt.

hiên Dục của cô, từ nhỏ

đến lớn vẫn cố chấp như vậy, không chịu gọi cô là “Chị hai”, coi như cô có lớn

tiếng, hắn cũng chưa từng thỏa hiệp! Hắn đã từng nói, đối với hắn, cô vĩnh viễn

sẽ không là chị hai, bởi vì hắn yêu cô, hắn muốn cô làm người phụ nữ của hắn.

Nhưng hắn đã quên những

lời mình nói, cũng đã quên cô.

Tai nạn giao thông năm ấy

đã làm não bộ bị tổn thương, xuất hiện tình tiết mất trí nhớ y hệt trong phim.

Hắn nhớ mọi người, lại chỉ quên mình cô, còn có tất cả quá khứ của cô và hắn...

Sau khi xuất viện, hắn

biết cô là chị gái của hắn, thế là hắn lễ phép gọi cô “Chị hai”.

Không có ai biết, mỗi lần

khi nghe hắn gọi cô là “Chị hai”, cô cam tâm tình nguyện biến mất khỏi thế giới

này. Cho đến khi đó, cô mới biết mình thống hận hai chữ này như thế nào... Cô

không cần làm chị gái của hắn, cô không cần! Tại sao đến thời khắc kia cô mới

hiểu ra, cho tới bây giờ cô cũng không bao giờ muốn làm chị gái của hắn!

Nhưng là, tất cả đều đã

muộn! Khi hắn yêu cô, cưng chiều cô, cô trốn tránh. Đợi đến khi cô hiểu được

lòng mình... thì trong thế giới của hắn, không còn có “Thẩm Thiên Vi”, chỉ có

hai chữ “Chị hai” buồn cười này.

“Vi Vi, con có khỏe

không?” An Vịnh Tâm sờ sờ cái trán Thẩm Thiên Vi “Sắc mặt con xem ra không tốt

lắm.”

“Con không sao.” Thẩm

Thiên Vi cuối cùng cũng nén tức giận xuống kéo ra nụ cười, mắt đẹp nhìn Thẩm

Thiên Dục ẩn chứa tình yêu say đắm “Trở lại là tốt rồi, ba mẹ cũng rất nhớ em.”

Ý cười trong tròng mắt

đen không giảm, chỉ là có chút đùa giỡn hỏi, “Vậy còn chị?”

“Cái gì?” Thẩm Thiên Vi

liền giật mình hô lên.

“Ba, mẹ rất nhớ em, mà

chị là chị gái của em, không phải cũng nên nhớ em sao?” Thẩm Thiên Dục hỏi.

“... Nghịch ngợm.” Thẩm

Thiên Vi dịu dàng mà thở dài nói.

Nhớ hắn sao? Không, cô

không dám nhớ...

Từ nhiều năm trước cho

đến bây giờ, cô không dám nghĩ đến hắn, sợ nghĩ đến hắn cô sẽ mất đi dũng khí sống

tiếp.

Khi hắn quên cô, lại đột

nhiên bị cử ra nước ngoài du học, trường học lấy toàn bộ học phí làm thành học

bổng, hỗ trợ hắn qua mỹ học lên thạc sĩ, cô cũng không dám nhớ hắn, cô sợ nhớ tới

hắn sẽ cảm thấy phía trước là một mảnh hắc ám, cảm thấy không còn ý nghĩa để sống.

Thiên Dục, chị làm sao

có thể nhớ em?

“Đừng quậy nữa, về nhà

đi!” An Vịnh Tâm mặt không biến sắc nói sang chuyện khác.

“Thiên Dục!” Một thanh

âm nữ tính dễ nghe đột nhiêm vang lên phía sau họ.

Lúc tất cả mọi người

còn chưa phản ứng kịp thì một vị mỹ nữ với mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt mị hoặc

với tròng mắt xanh lá đã tiến lên hôn lên gương mặt của Thẩm Thiên Dục.

“Đây là...” An Vịnh Tâm

lo lắng nhìn Thẩm Thiên Vi, vội vàng hỏi con trai mình.

Thẩm Thiên Dục câu môi

mỏng cười khẽ, tự nhiên nói: “Thượng Quan Hi, là bạn tốt nhất của con ở Mỹ.”

“Con chào bác trai, bác

gái.” Thượng Quan Hi nhìn An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều lộ ra nụ cười duyên dáng.

“Chào con.” An Vịnh Tâm

và Thẩm Tư Kiều đều không thể không thừa nhận, bọn họ đối với cô gái này có ấn

tượng vô cùng tốt. Nói thật, cô gái này có chút không đơn giản...Cái loại ác ma

này, quả thật là đồng loại với con trai nhà mình.

Thượng Quan Hi thấy Thẩm

Thiên Vi, chớp chớp con ngươi màu xanh lá, cười lên: “Chị nhất định là Thẩm

Thiên Vi, chị gái Thiên Dục, phải không?”

Thẩm Thiên Vi đang ngây

người thì bị điểm danh có chút giật mình, cô lấy lại tinh thần, lễ phép cười

nói “Chào em.”

“Hắc hắc, chị không giống

chị gái của Thiên Dục một chút nào, ngược lại giống em gái của hắn hơn, tóc

đen, mắt đen, thật sự rất đẹp giống như búp bê.” Thượng Quan Hi làm như vô tâm

nói, thế nhưng trong mắt đẹp cũng không che giấu được mười phần hứng thú.

“Xem ra cô rất rãnh rỗi”

Thẩm Thiên Dục đột nhiên cười lên nhưng trong lòng không cười lành lạnh nói.

“A, không có, không có,

tôi rất bận!” Thượng Quan Hi ám muội nhìn Thẩm Thiên Dục, “Cậu biết tôi có rất

nhiều việc mà! Lần này trở về tôi có rất nhiều việc muốn làm...” Cô đột nhiên

ghé sát bên tai Thẩm Thiên Dục, không biết nói cái gì, hai người đều là vẻ mặt

vui cười. Sau đó Thượng Quan Hi hướng mọi người vẫy tay, “Bác trai, bác gái, chị

Vi Vi, con đi trước, bái bai! Chừng nào con rãnh lại đến thăm hai bác.”

Trong nháy mắt, cô liền

biến mất như một làn khói, An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều nhìn nhau, âm thầm cảm

thấy tình huống rất không ổn.

“Về nhà thôi!” Còn Thẩm

Thiên Dục vẫn bình thản nói, giống như chuyện vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.

Thẩm Thiên Vi Như có

như không nhìn tới hướng Thượng Quan Hi rời đi, kéo ra nụ cười chua xót... Tất

cả mọi chuyện đã rõ ràng, cô vẫn còn hy vọng xa vời vào cái gì đây?

Trằn trọc trở mình.

Thẩm Thiên Vi cuối cùng

cũng không chịu được mà từ trên giường ngồi dậy, nhìn căn phòng lạnh lẽo của

mình, ngay cả hơi thở cũng đem lại cảm giác tịch mịch... Bao lâu rồi cô không về

đây? Cô thật sự đã quên, kể từ khi Thẩm Thiên Dục rời đi, cô không dám trở về nữa,

sợ nhìn thấy bất kì vật gì liên quan đến hắn cũng sẽ nhớ tới hắn sau đó tan nát

cõi lòng.

Bao nhiêu lần ở trong mộng

khóc tỉnh lại, tỉnh lại khóc, khi đó cô thật sự cho rằng