
mình không thể chịu đựng
được! Cô còn từng suy nghĩ rằng, nếu như chết đi nói không chừng sẽ thoải mái
hơn nhiều, cứ như vậy mà kết thúc...
Nhưng hắn còn sống, cô
không thể bỏ đi được!
Tối nay, hắn thật trở lại
bên cạnh cô! Cô biết, hắn đang ở căn phòng kế bên, bầu trời của cô, cuối cùng
cũng trở lại.
Thẩm Thiên Vi thở dài
thật sâu, cô mở đèn ngủ xuống giường muốn uống nước nhưng cái ly lại trống
không, tựa như lòng của cô giờ phút này, cô mất hồn tay nắm cái ly, lặng lẽ đi
từ phòng mình tới phòng ăn dưới lầu rót nước.
Đêm đã khuya, lầu một
còn điểm một vài ánh đèn yếu ớt như ánh hoàng hôn, xoa xoa ánh mắt chua chát,
cô chậm rãi đi tới máy đun nước, nước chảy vào trong ly cho đến khi tràn ra cô
mới đột nhiên lấy lại tinh thần đưa tay tắt chốt mở, sau đó bưng ly nước lên
xoay người...
“A...” Một bóng đen đột
nhiên xuất hiện trước mắt mình, cô bị dọa sợ kêu khẽ một tiếng.
Cảnh tượng nhiều năm
trước, nhiều năm sau lại tái hiện một lần nữa.
Đang lúc cô cho là mình
sẽ té ngã rất khó coi thì thân thể mảnh khảnh chợt bị kéo vào một lồng ngực
nóng bỏng mà cứng rắn, eo nhỏ nhắn bị một cánh tay vòng thật chắc, cô đụng phải
lồng ngực rắn chắc quen thuộc, trong phút chốc, cô trợn to mắt đẹp, dưới ánh
đèn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia...
Trong lúc nhất thời, cô
không thể phân biệt giữa hiện thực và ảo ảnh. Tình huống như thế, rõ ràng từng
xuất hiện ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ của cô, Thẩm Thiên Dục 14 tuổi, Thẩm Thiên
Dục 24 tuổi... Gương mặt tuấn tú của thiếu niên cùng dung nhan tuấn mỹ của đàn
ông hiện ra làm cô không tự chủ được mỉm cười gọi: “Thiên Dục..”
“Chị hai?”
Vẻn vẹn là hai chữ liền
đem Thẩm Thiên Vi đánh về hiện thực, cô mở đôi mắt mờ mịch đẫm lệ ra, lúc này mới
phát hiện hình ảnh tuyệt đẹp kia cuối cùng chỉ là mộng cảnh, hiện thực tàn nhẫn
chính là hắn đã hoàn toàn quên hết quá khứ của bọn họ.
Bây giờ Thiên Dục không
còn là Thiên Dục trước kia rồi...
Cô mím môi, cố gắng che
giấu sự luống cuống, tránh thoát ngực hắn, hít hít chóp mũi, cười nói: “Thật
xin lỗi, đụng vào em.”
Thẩm Thiên Dục dịu dàng
tiến lên, lắc đầu một cái, “Không sao, em chỉ là xuống uống nước.”
Cũng là câu trả lời
quen thuộc kia, giống như mười năm trước, hắn không nhớ rõ, cô lại khắc cốt ghi
tâm. Cô đứng ở nơi ánh đèn yếu ớt tham lam nhìn hắn, cô xấu hổ mượn gương mặt
này nhớ lại nhiệt độ quen thuộc kia...
Trước khi hắn quên cô,
luôn rất vô lại mà ôm cô, cùng cô ân ái, còn mạnh miệng nói chỉ có ôm cô mới ngủ
được.
Nhưng bây giờ, tất cả đều
là hy vọng xa vời... Cô đã không thể nằm trong ngực hắn nữa rồi.
Cô mím môi đem tất cả
khổ sở nuốt vào, “Chị lên lầu trước, ngủ ngon.” Cứ như vậy, cô thực sự còn có
thể chịu đựng được không?
Nhưng đi được vài bước,
thanh âm của Thẩm Thiên Dục vang lên ở phía sau cô: “Có thể nói chuyện với em một
chút không?”
Trong phòng ăn, cô ngồi
ở bàn ăn mặt đối mặt với Thiên Dục, hai tay cô nắm thân ly thật chặc, cô vẫn
còn khiếp sợ trong lòng.
Đây là lần đầu tiên sau
khi hắn quên cô, chủ động yêu cầu nói chuyện với cô... Mà vẻn vẹn chỉ là một
câu nói đơn giản như thế cũng có thể làm cho tế bào toàn thân cô kích động sống
lại.
Sau đó, bọn họ ngồi trước
bàn ăn, mặt đối mặt, rõ ràng không nói gì nhưng lại không lúng túng.
“Nghe nói, tình cảm trước
kia của chúng ta rất tốt?” Thẩm Thiên Dục nâng ly lên uống một ngụm, con ngươi
sâu thẳm dưới ánh đèn yếu ớt lóe lên vẻ mê người, nụ cười bên môi nhẹ nâng lên.
“Hả?” Thẩm Thiên Vi đối
với vấn đề đầu tiên của Thẩm Thiên Dục cảm thấy có chút kinh ngạc, rồi sau đó,
từ trong cổ họng khô khốc phát ra âm thanh không chắc chắn “... Ừ.”
“Nhưng kỳ quái chính
là, chị hình như rất chán ghét em?” Thẩm Thiên Dục bĩu môi, có chút giọng điệu
trêu ghẹo.
Thẩm Thiên Vi trợn to mắt
đẹp, cô hơi lắc đầu, vội vàng nói: “Chị không có!”
Hắn làm sao có thể cho
rằng cô chán ghét hắn chứ?
“Không phải sao?” Ngón
tay dài ưu nhã vạch lên thân ly, Thẩm Thiên Dục như có điều suy nghĩ nói: “Khi
đó em xảy ra tai nạn giao thông, sau khi mất đi trí nhớ, chị lại luôn đứng xa
xa nhìn em, trốn tránh em, em muốn nói chuyện với chị, muốn hỏi chị cái gì, chị
đều bày ra vẻ mặt mờ mịt, cho nên em còn tưởng rằng tình cảm của chúng ta không
tốt...”
Tim cô đập mạnh và loạn
nhịp một chút, Thẩm Thiên Vi ngầm cười khổ. Thời gian đó, chỉ là cô không thể
tiếp nhận sự thật này... .
Chuyện Thẩm Thiên Dục
quên cô đã gây cho cô đả kích quá lớn, trừ len lén nhìn hắn và âm thầm đau lòng
ra, cô thật sự không biết còn có thể làm gì.
“Chị tuyệt đối không có
chán ghét em.” Cô yêu hắn như thế làm sao có thể chán ghét hắn?
“Vậy sao?” Thẩm Thiên Dục
tựa hồ có chút nghi hoặc, “Sau đó bởi vì vội vàng ra nước ngoài cho nên cũng
không có thời gian nói chuyện với chị. Chỉ nghe Ba, mẹ còn có Mạc Lân nói qua,
từ nhỏ đến lớn, người hiểu rõ em nhất chính là chị! Tình cảm của chúng ta vẫn
luôn thân thiết không ai có thể chen vào.”
“Em là em trai của chị,
chị dĩ nhiên phải thương em.” Một lúc sau, Thẩm Thiên Vi mới miễn cưỡng mở miệng.
Mặc dù ở tro