
ơm gặp Thượng Quan Hi ở Thẩm gia... Cô ấy cùng Thiên Dục rất
thân thiết, ba, mẹ cũng đối với cô ấy rất tốt! Có phải là trong đáy lòng bọn họ
đã nhận định Thượng Quan Hi là bạn gái Thiên Dục hay không? Là con dâu tương
lai của Thẩm gia?
Thẩm Thiên Vi, thừa nhận
đi? Ngươi đố kị muốn điên lên được, ngươi quả thật không thể chịu được nữa!
Cô thật muốn hét to lên
với mọi người bên ngoài rằng: Thẩm Thiên Dục là của cô, người hắn yêu vẫn luôn
là cô! Nhưng mà, thật sự là như vậy sao? Bây giờ còn như vậy không? Hắn thật sự
đã quên cô rồi!
Thẩm Thiên Vi khóc to
lên, toàn thân cô run rẩy, cô còn có tư cách gì mà muốn những thứ này, nói những
lời này? Bên cạnh Thiên Dục đã có Thượng Quan Hi, thông minh, xinh đẹp, trẻ tuổi,
đáng yêu... Cô so ra kém hơn, hơn nữa cô vẫn là “Chị gái” của hắn! Ai có thể
nói cho cô biết cô nên làm gì đây? Cô gần như không thể ngủ, ngực cô rất đau đến
mức không cách nào hô hấp được.
Thẩm Thiên Vi nghĩ tới
điều gì đó, đột nhiên cô đứng dậy, vô thức trở về phòng lấy giỏ sách đi ra cửa.
Cô nghĩ, cô cần rượu!
Lúc này, chỉ có rượu mới có thể chuốt say cô, làm cho cô quên đi triệt để những
nỗi đau trong nội tâm!
Chỉ cần say, thì chuyện
gì cũng sẽ không nhớ nữa, như thế sẽ tốt hơn nhiều, phải không?
Đêm khuya, Thẩm Thiên Dục
nhận được điện thoại của một người tự xưng là nhân viên phục vụ của cửa hàng tiện
lợi, nghe hắn nói mấy câu, Thẩm Thiên Dục liền vội vàng chạy tới địa chỉ mà đối
phương vừa nói.
Hắn xuống xe, đóng cửa
lại, rất nhanh chóng nhìn thấy một người phụ nữ điên loạn trước cửa hàng tiện lợi,
bên cạnh đó còn có bộ mặt bất đắc dĩ của nhân viên phục vụ. Người phụ nữ kia, hắn
đã quá đỗi quen thuộc, chỉ là, hắn không biết cô biết uống rượu, còn uống đến nỗi
say khướt.
“Tránh ra! Nấc... Cậu
không cần lo cho tôi, tránh ra!” Thẩm Thiên Vi đứng trước cửa hàng tiện lợi,
bên cạnh có hơn mười chai rượu rỗng, mà cô vẫn tiếp tục uống rượu.
“Tiểu thư, cô không cần
uống nữa! Cô đã say rồi.” Nhân viên phục vụ hoàn toàn không dám đến gần Thẩm
Thiên Vi, chỉ là ở một bên khuyên can.
“Tôi không có say!” Cả
khuôn mặt Thẩm Thiên Vi đỏ bừng, cụp đầu xuống cô lớn tiếng giải thích, một hơi
uống cạn rượu trong tay sau đó bỏ qua một bên “Tôi mới không say! Tôi rất tỉnh
táo. ... Nấc, tôi còn muốn uống...rượu... Rượu ở nơi nào?”
“Tiểu thư...”
“Không có việc gì, để
cho tôi.” Thẩm Thiên Dục bước nhanh tới bên cạnh hắn, đối với nhân viên phục vụ
giương lên nụ cười dịu dàng.
“À? Người mới vừa nghe
điện thoại là cậu... Thật may là, cậu cuối cùng cũng tới!” Nhân viên phục vụ thấy
Thẩm Thiên Dục liền vội vàng nói: “Vị tiểu thư này mua rất nhiều rượu, vẫn đứng
ở chỗ này uống... đã trễ như vậy tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm nên mới lấy điện
thoại di động của cô ấy ra xem. Tôi thấy người cô ấy thường gọi điện nhất là cậu,
cho nên mới gọi cho cậu.”
Thẩm Thiên Dục duy trì
nụ cười trên môi, gật đầu một cái: “Cám ơn, anh giao cho tôi là được rồi.”
Nhưng nhân viên phục vụ
vẫn hỏi thêm một câu nữa: “Tiên sinh, xin hỏi cậu cùng cô ấy là...”
“Tôi là em trai của cô ấy.”
môi mỏng của Thẩm Thiên Dục chậm rãi nói ra mấy chữ.
Mà ngay tại lúc này, Thẩm
Thiên Vi vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất lầm bầm lầu bầu đột nhiên đứng lên, lảo
đảo lôi ra quả đấm, miệng rống to: “Không phải, không phải... Hắn không phải là
em trai của tôi, hắn không phải là em trai của tôi, tôi không muốn xem hắn như
em trai! Ô ô... Hắn không phải là em trai của tôi, không phải!”
Nói xong câu đó, thân
thể Thẩm Thiên Vi lảo đảo muốn ngã, Thẩm Thiên Dục kinh ngạc nhìn thấy nước mắt
trên mặt cô, lòng hắn đau đớn chua xót, hắn tự tay lau đi nước mắt trên mặt cô,
dịu dàng nói: “Chị uống say rồi, em dẫn chị về nhà.”
“Tôi không trở về nhà,
tôi muốn uống rượu!” Thẩm Thiên Vi hoàn toàn không tỉnh táo, từ chối hắn, vừa
đánh vừa nấc lên nghẹn ngào: “Tôi không muốn về nhà, về nhà cái gì cũng không
có! Tôi không muốn ở một mình.”
“Không phải một mình,
chị còn có em mà.” Thẩm Thiên Dục ôm thân thể của cô, cưng chiều nói.
“Tiên sinh, cái đó...
Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì? Cậu thật sự là em trai của cô ấy sao?”
Nhân viên phục vụ nhìn tình huống trước mắt, có chút kinh ngạc sờ sờ đầu, rất sợ
mình sẽ vô tình làm hại người phụ nữ này.
“Đã nói hắn không phải
là em trai của tôi!” Thẩm Thiên Vi tức giận hướng về phía nhân viên phục vụ rống
to, nước mắt càng tuôn ra dữ dội, cô bá đạo mà ngoan cường mở hí mắt đẹp: “Hắn
không phải là em trai của tôi! Cậu không được, nấc... nói hắn là em trai của
tôi, nói nữa tôi sẽ không để yên cho cậu!”
“Vậy hắn...” nhân viên
phục vụ quẫn bách.
“Hắn là người yêu của
tôi! Hắn là của một mình tôi!” Thẩm Thiên Vi bĩu môi “Oa” một tiếng liền khóc lớn
khiến nhân viên phục vụ càng thêm cảm thấy đau đầu. Thẩm Thiên Dục vẫn ôm cô
trong tay không nói gì, tròng mắt đen của hắn trở nên tĩnh mịch mà nóng bỏng. Dục
vọng bị đè nén trong lòng trong suốt bảy năm qua nhanh chóng bộc phát.
Cô rốt cuộc là vì say
nên nói bậy hay vì say mới dám nói ra lời thật lòng? Cô có biết không? C