
ã thấy rất hạnh phúc! Sau đó, cảm giác của em đối với anh thay đổi,
em cũng không dám thừa nhận rồi còn lừa gạt trái tim của mình, sợ hãi bị anh
phát hiện... Sợ nếu như anh phát hiện em không phải là chị gái của anh, thì
ngay cả phần tình cảm ít kỷ này em cũng không có được! Nhưng kết quả vẫn là
không giấu được, bởi vì anh nói cho em biết, anh cũng là yêu em... Nhưng em rất
sợ, sợ phần tình cảm này sẽ thay đổi, sợ mình sẽ bị tổn thương! Em thật ghê tởm,
thật yếu đuối, có phải không? Nhưng anh vẫn một mực cưng chiều em, yêu em, bảo
vệ em...Lá gan của em rất nhỏ nên cứ mặc cho anh tùy ý hành động, thật ra anh
cái gì cũng biết...”
“Không nên nói nữa.” Hắn
ôm chặt cô, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Không, em muốn nói!”
Nước mắt của cô im lặng ướt đẫm lồng ngực trần trụi của hắn, cô nhất định phải
thừa dịp này đem toàn bộ những lời muốn nói nói ra: “Anh yêu em rất cuồng nhiệt
còn em thì vẫn cứ u mê, không muốn ra ngoài ánh sáng! Anh vô số lần nói em
không nên suy nghĩ bậy bạ, chỉ cần yêu anh là đủ nhưng mà em lại cố chấp. Em
chính là ngu ngốc không chịu hiểu cho nên hại anh bị thương... Nếu như em sớm
nghĩ thông suốt, chúng ta sẽ không hành hạ nhau lâu thế này, thậm chí là chia
cách bảy năm! Đây tất cả đều là em tự chuốc lấy, phải dùng bảy năm mới có thể
hiểu đạo lý đơn giản này! Ô ô... Thiên Dục, em không sợ, cũng không trốn tránh
nữa. Coi như toàn thế giới đều nói việc này là không đúng, em cũng muốn yêu
anh, ở cạnh anh!”
Thật vất vả mới biết được
thì ra hắn không có mất trí nhớ, vẫn yêu cô như xưa! Cô làm sao có thể trốn
tránh hắn nữa chứ.
“Vi Vi, nói lại lần nữa...”
Thẩm Thiên Dục vô địch thiên hạ cũng vì khẩn trương mà run rẩy.
“Em không sợ, không bao
giờ trốn tránh nữa... Em muốn yêu anh!” Cô khóc thút thít la to, ngẩng đầu lên,
đưa tay kéo hắn xuống, chủ động đem môi đỏ mọng dán lên môi hắn.
Thật tốt, tất cả đều
không phải là mơ, ông trời đã đem Thiên Dục của cô trở lại!
Cho nên cô phải kiên cường,
quyết không lùi bước.
Nếu như mất đi hắn một
lần nữa, cô nhất định không có dũng khí đối mặt với cuộc sống này.
Mười ngón tay đan vào
nhau, Thẩm Thiên Vi và Thẩm Thiên Dục cứ đứng tựa vào nhau như thế nhìn ra thế
giới bên ngoài.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu
vào vườn hoa tường vi, ở nơi đó có một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau.
Thẩm Thiên Vi nghiêng đầu
nhìn người đàn ông bên cạnh, nụ cười từ bên môi tràn ra.
Thiên Dục của cô, người
đàn ông cô yêu nhất.
Cô không nhớ rõ đã bao
lâu rồi cô không thể cười thoải mái như vậy? Một nụ cười thật lòng, không miễn
cưỡng, không khổ sở, phát ra từ trong đáy lòng, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Trải qua mấy ngày nay,
cô cảm thấy mình như đang nằm mơ... Không, không phải nằm mơ, Thiên Dục không
thích nghe cô nói như thế! Bởi vì tất cả đều là sự thật, hắn đã trở lại, hắn là
của một mình cô.
Cô thích cuộc sống bây
giờ.
Cô có công việc của cô,
hắn cũng có việc cần làm, cô cũng không hỏi tới, chỉ cần sau khi tan làm có thể
nhìn thấy hắn ở nhà là tốt rồi.
Cô lớn hơn hắn, vậy thì
như thế nào? Cô chỉ muốn làm một người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh hắn, mỗi ngày
cùng hắn ăn cơm, xem ti vi, nói chuyện, nằm trong lồng ngực của hắn, mỗi đêm
cùng hắn làm những chuyện khiến mặt hồng tim đập rộn lên.
Cũng có lúc hắn giống
như khi còn bé, thích làm nũng với cô. Khi nhìn cô không biết làm sao thì hắn
cười rộ lên thật vui vẻ.
Có lúc hắn lại giống
như một người đàn ông bá đạo, nói một là một, chỉ cần chuyện hắn đã quyết định
thì không cho phép cô hoài nghi.
Có lúc, hắn mê hoặc cô,
dụ dỗ cô làm hết mọi chuyện phóng đãng trên giường.
Nhưng bất luận là như
thế nào, chỉ cần là Thẩm Thiên Dục cô đều cảm thấy hạnh phúc! Có phải là cô quá
điên cuồng hay không? Không, cô cảm thấy như vậy rất tốt! Bởi vì cô muốn đem những
gì đã bỏ lỡ đền bù lại, đem tình cảm mà mình thiếu nợ trả lại cho hắn.
Chỉ là, có một số việc
nhất định phải đối mặt! Cho nên cô nói với hắn, bọn họ phải về nhà gặp ba mẹ.
Khi đó hắn có chút kinh
ngạc, nhưng lại rất vui vẻ đồng ý... Cô biết, đây là điều hắn muốn, hắn muốn cô
chủ động.
“Làm gì nhìn anh như thế?
Chẳng lẽ anh càng ngày càng đẹp trai sao?” Thẩm Thiên Dục khẽ cười, cúi người
hôn trộm môi cô một cái.
“Trong lòng em, bất kỳ
lúc nào anh vĩnh viễn là người đẹp trai nhất!” Môi đỏ mọng khẽ nhếch, cô rộng
rãi nhíu mày thừa nhận. (Nguyệt: câu này ta thấy quen quen sao ấy)
“Thật không biết mắc cỡ.”
Tròng mắt đen của hắn mang theo sự dịu dàng, nụ cười mãn nguyện tràn ra.
“Đi thôi, đi vào
nào...” Thẩm Thiên Vi cầm tay hắn, hít sâu một hơi, đi vào cửa phía sau hàng
rào màu trắng.
Đến lúc này, mặc kệ kết
quả là gì, cô đều sẽ dũng cảm đối mặt!
Nhưng tình huống có
chút ngoài dự đoán của cô ——
An Vịnh Tâm và Thẩm Tư
Kiều nhìn bọn họ nắm tay nhau đi vào phòng khách lại không có thái độ gì, sắc mặt
vẫn bình thường, ngược lại làm cho Thẩm Thiên Vi càng lo lắng, chẳng lẽ ba, mẹ
không nhìn thấy cái gì sao?
An Vịnh Tâm vui vẻ bưng
một dĩa trái cây vào phòng khách, cười híp mắt nói: “Vi Vi, ăn trái cây đi...