
cười nhìn Mã U đi phía sau, anh mới khẽ lắc đầu.
Thượng Linh bất giác ưỡn ngực lên. Tuy không nghe thấy gì, nhưng rất dễ đoán
ra, thấy Mã U đi sát ngay sau Diệp Thố, bà chủ tưởng cô chính là bạn gái anh. Trong mắt người ngoài, anh và Mã U trông giống như một đôi hơn
sao?
“Em muốn ăn gì?” Anh ngồi lại gần lúc Thượng Linh đang
nghịch vơ vẩn bát đĩa trên bàn, mùi hương bạc hà dịu nhẹ khuấy động trái tim cô.
Thượng Linh quay đầu lại, bắt gặp ngay ánh mắt tuyệt
đẹp đang chăm chú nhìn mình, nói bừa: “Em chưa đến đây bao giờ, tùy anh
gọi thôi, ăn được là được!”
Phía đối diện, Mã U cười hì hì một
tiếng: “Cô dễ nuôi thật đấy! Để tôi gọi món trước vậy.” Cười xong, Mã U
gọi bà chủ đến, vô cùng thành thạo gọi mấy món.
Thấy Diệp Thố đang nhìn mình, Mã U mỉm cười nói tiếp: “Sao, không ngờ tôi vẫn nhớ rõ sở thích của cậu phải không?”
Thượng Linh chống cằm tiếp tục nghịch bát đũa. Trong lòng thầm nghĩ,
tiếp tục đi, nhiệt tình nữa vào, thắm thiết nữa vào, cô sẽ vỗ tay cho
hai người.
Sau bữa tối, ba người đến một quán bar lãng mạn theo gợi ý của Mã U. Quán bar bật nhạc blue nhẹ nhàng, bầu không khí rất
thoải mái dễ chịu.
Hai người nói chuyện về nhiều lĩnh vực, đều
là những chuyện Thượng Linh chưa bao giờ quan tâm, cũng không hiểu rõ
lắm, nhưng lại chẳng hé răng lấy một tiếng đến điều cô muốn nghe nhất -
đó là quá khứ. Thượng Linh ngồi một bên lặng lẽ nhìn hai người, thỉnh
thoảng Diệp Thố cũng quay đầu lại nhìn cô, lúc thì gạt những lọn tóc
trên trán sang bên cho cô, lúc thì hỏi cô có buồn ngủ hay không.
Anh không nhận ra, nhưng Thượng Linh cảm nhận rất rõ. Mỗi khi anh nhìn
cô, đôi mắt Mã U đều bao phủ một màn sương mờ ảo. Rõ ràng là Mã U thích
anh, hoặc có thể nói là, vẫn đang thích anh.
Từ đầu đến cuối Mã U không hề nói với Thượng Linh bất kì điều gì liên quan đến quá khứ
giữa cô và Diệp Thố, nhưng từng cử động, thần thái đều nói lên cùng một
tâm trạng.
Có lần sau bữa cơm, Thượng Linh quyết định không
vòng vo nữa, hỏi thẳng Mã U: “Chị và A Thố, giữa hai người có phải đã
từng có gì không?”
Mã U nhìn cô rất lâu, đột nhiên mỉm cười nói: “Sao lại hỏi điều này?”
Đến cả câu trả lời cũng na ná như Diệp thố. Cô thở dài: “Tôi không quen với việc là người sau cùng được biết.”
“Cô không phải là người biết sau cùng.” Mã U cười dịu dàng: “… Đã là
chuyện của quá khứ rồi, còn nhắc đến làm gì nữa. Đối với hai người, quan trọng là hiện tại cơ mà, phải không?”
Câu trả lời mới khéo léo làm sao. Thượng Linh không thể không thừa nhận, Mã U chính là người
thông minh nhất trong số những người phụ nữ cô đã gặp.
Tuy Mã U không hề nói gì, nhưng mấy tiếng “chuyện quá khứ” rõ ràng chứa đựng quá nhiều điều. Phụ nữ là những người rất giỏi tưởng tượng, cứ mập mờ không rõ ràng như vậy, lại càng khơi gợi trí tưởng tượng nhiều hơn.
Mấy ngày sau đó, cô đều chìm đắm trong những tưởng tượng của chính mình. Hai người họ quen biết thế nào, bắt đầu thích nhau ra sao? Anh cũng
từng hôn Mã U giống như hôn cô, đã từng ôm cô ấy như ôm cô ư? Anh cũng
từng muốn sở hữu cô ấy mãnh liệt như đối với cô sao? Anh nói thích cô
ấy, cười với cô ấy ra sao, ngắm nhìn cô ấy thế nào?...
Từ trước đến giờ tuy có rất nhiều người thích Diệp Thố, nhưng trong mắt anh lại
chỉ có mình cô. Khi điều này trở thành lẽ dĩ nhiên, cô ngây thơ tưởng
rằng anh chưa từng có ai trong quá khứ.
Người yêu cũ, người anh đã từng thích, từng yêu trước khi có cô. Những chuyện cô không hề biết
nhưng đã từng xảy ra trong quá khứ. Quá khứ khi đôi môi anh, cơ thể anh, trái tim anh đã từng thuộc về một người phụ nữ khác… đều khiến cô cay
đắng xót xa trong lòng.
Tất cả những điều này, đều là những
giây phút mặn nồng không thể chia sẻ được. Cho đến giờ phút này, cô mới
thực sự lĩnh hội được điều ấy.
Lúc ăn tối, Diệp Minh nhắc tới
buổi hòa nhạc từ thiện VIVS sắp tổ chức. Sau khi dặn dò Diệp Thố vài
câu, ông căn dặn Thượng Linh lần này cùng tham dự, dù gì bây giờ cô và
Diệp Thố đã kết hôn, ít nhiều cũng phải giúp chồng đỡ đần công việc.
Thượng Linh hồn phách đang trên tận chín tầng mây, nên không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ “vâng” một tiếng đồng ý.
Không ngờ cô vừa gật đầu, Diệp Thố đã lên tiếng phản đối.
“Việc của khách sạn không cần cô ấy phải động tay vào.” Anh hơi chau
mày nhìn cha: “Sẽ có chuyên gia phụ trách buổi hòa nhạc từ thiện, bố
không cần phải lo lắng đâu.”
“Đây không phải là lo lắng. Sớm
muộn gì vợ con cũng đều phải tham dự chuyện khách sạn, lần này coi như
tích lũy kinh nghiệm, để nó cùng phụ giúp vào xem sao.”
“Không cần!”
Anh lạnh lùng từ chối, Thượng Linh nghe thấy bực dọc: “Cũng đúng, em
chơi đàn tệ như vậy, học vấn lại không cao, việc quan trọng như vậy tốt
nhất là không nên giao cho em.”
Diệp Thố quay đầu lại nhìn cô,
dường như định nói gì nhưng lại không lên tiếng. Việc lần này khiến mối
quan hệ vốn đang dịu đi giữa hai người lại quay về điểm xuất phát.
Thượng Linh hiểu lúc này chiến tranh lạnh với Diệp Thố sẽ là điều thiếu khôn ngoan. Người tình cũ đang ở cùng một mái nhà, cô ta hoàn hảo chu
đáo, thấu hiểu lòng người, còn vợ an