
ọ Diệp thay đổi đến kinh ngạc. Cô không muốn xác nhận một việc quan trọng như vậy chỉ dựa vào linh cảm, nhưng cô muốn biết
chân tướng sự thật. Bất kể là xấu, tốt gì, cô đều hy vọng Diệp Thố sẽ tự kể cho cô biết.
Nhà họ Diệp lắm người nhiều ý, nên hôm sau
Thượng Linh đến thẳng khách sạn. Sau vụ nghỉ lại khách sạn lần trước,
mấy cô nàng lễ tân vừa nhìn đã nhận ra cô ngay, tuy chẳng vui vẻ gì
nhưng vẫn thông báo lên trên. Văn phòng của CEO nằm trên tầng cao nhất
của khách sạn, phải quẹt thẻ trong thang máy mới lên được. Vừa mở cửa,
Thượng Linh đã thấy người trợ lý đang cắm đầu làm việc ở phòng ngoài, có lẽ đã nhận được thông báo, cô ta nhìn Thượng Linh cười rất lễ phép,
giúp cô mở cửa phòng làm việc bên trong.
Diệp Thố đang bận rộn phía sau chiếc bàn hình bán nguyệt bằng đá granit màu đen, mặt mày cau có, chẳng vui vẻ chút nào.
“Anh đã nói rồi, em không cần quan tâm đến buổi hòa nhạc từ thiện.” Anh không hề ngẩng đầu lên, những ngọn tóc đen rủ trước trán, che kín ánh
mắt trong đôi mắt anh.
Thượng Linh không nói gì. Sao giờ này còn nhắc đến việc này chứ, anh không thấy ngán hay sao?
“Em đến vì việc khác.” Cô ném túi lên ghế sô pha, bước đến trước bàn
làm việc, chống tay lên bàn cúi thấp người nói: “Em muốn biết chuyện
trước đây!”
Những ngón tay thanh mảnh đang lật tài liệu đột
nhiên ngừng lại, anh vẫn cúi đầu, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Trước
đây chẳng xảy ra chuyện gì cả.”
“Những lời này không tống cổ
được em đâu. Dường như tất cả mọi người đều biết chuyện đó, chỉ có em là người duy nhất đứng ngoài tất cả, anh không thấy như vậy quá bất công
hay sao?” Thực ra, cô biết rất ít về chuyện kinh doanh của cha mình. Mấy năm đầu khi gia đình vừa lụi bại, mẹ bỏ đi, cuộc sống của cô vô cùng
khốn khổ. Cô cũng đã từng oán hận, nhưng đã bao năm trôi qua, cô cũng
sớm thích nghi với cuộc sống hiện tại. Giờ đây quay đầu nhìn lại, cô
không hề oán hận bất cứ điều gì.
Cô chỉ muốn biết rõ sự thật,
dù gì hai người cũng đã kết hôn, cô có quyền được biết những chuyện quá
khứ. Nếu anh chịu nói ra, dù sự thật là điều xấu hay tốt, cô đều có thể
chấp nhận được. Dẫu sao cô cũng hiểu, cha cô cũng chẳng phải là người tử tế gì trên thương trường, cũng đã từng có không ít công ty, nhà máy bị
ông thôn tính. Đây cũng là một hình thức khác của cạnh tranh, cô không
hề có bất kì lời oán thán nào cả.
Diệp Thố gấp tài liệu lại, từ từ đứng dậy, cho đến khi Thượng Linh đang cúi xuống giờ phải ngước lên
nhìn. Gương mặt lạnh lùng tuyệt đẹp của anh hơi mệt mỏi.
Gần
đây Diệp Thố ngủ không được ngon giấc, tuy sau đó Thượng Linh đã quay về phòng nhưng đêm nào anh cũng ở phòng sách rất muộn. Có khi nửa đêm tỉnh giấc, cô nghe tiếng người khẽ nằm xuống bên cạnh. Cũng có lúc mơ mơ
tỉnh tỉnh, Thượng Linh cảm nhận đôi tay mạnh mẽ vòng từ sau lưng, ôm cô
vào lòng, hơi thở ấm áp khẽ vọng bên tai. Nhưng ngày hôm sau tỉnh giấc,
bên cạnh cô trống trải. Anh lúc nào cũng dậy sớm hơn cô, rửa mặt chải
đầu thay quần áo, vội vã đi làm.
Chiến tranh lạnh thì chiến
tranh lạnh, anh thực sự vẫn quan tâm đến cô, nhưng cứ chung sống với
nhau như vậy khiến cô rất khó chịu. Khi chưa kết hôn, cô còn có thể ứng
phó với sự chuyên chế và kiểm soát của của anh. Nhưng thái độ lạnh lùng
không nói thành lời ấy khiến cô không tài nào thích ứng được, cũng chẳng muốn hạ mình lấy lòng anh, nên đành tiến thoái lưỡng nan.
“Em về nhà đi!”
Phải đợi bao lâu, không ngờ anh lại nói một câu như vậy. Thượng Linh
nhất thời tức giận, nhìn anh hỏi tiếp: “Em muốn biết chuyện năm ấy! Đến
cả Mã U cũng biết, tại sao không thể nói cho em chứ!”
“Anh đã nói rồi, chưa từng xảy ra chuyện gì cả!” Đôi mắt anh đột nhiên có chút mệt mỏi và nôn nóng.
Cô rất khó chịu khi thấy ánh mắt ấy, đang định đi ra, nhưng lại không
cam lòng bình tĩnh hỏi anh: “Được! Vậy em hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc
Mã U là gì của anh?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn, lặng lẽ thở dài: “Anh đã trả lời câu hỏi này của em lần trước rồi!”
“Em biết, em chỉ muốn hỏi lại một lần nữa!”
“Dù em có hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời đều giống nhau cả.”
Một hố sâu ngăn cách rất lớn lặng lẽ hình thành giữa hai người. Anh
không chịu nói gì cả. Rõ ràng hai người đã kết hôn, đã ở bên nhau, nhưng dù là quá khứ hay chuyện liên quan đến một người phụ nữ khác, anh đều
không chịu nói cho cô biết. Suy cho cùng tại sao lại phải giấu diếm, lẽ
nào anh thực sự không tin tưởng cô ư?
Thượng Linh lạnh lùng
nói: “Anh đã không chịu nói gì cho em biết, vậy hai chúng ta ở bên nhau
cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Một tay cô nắm túi xách, động tác ấy đã
phần nào nói lên tâm trạng cô lúc này. Không thể không thừa nhận, cảm
giác không được tin tưởng thật là kinh khủng.
Một cảm giác lạ
lùng xâm chiếm cơ thể cô, có đôi chút nôn nóng nhưng cảm giác cay đắng
xót xa vẫn nhiều hơn. Khi cô quay người, cánh tay bị anh nắm lấy, anh
muốn giữ cô lại nhưng chẳng hề gắng sức. Giờ đây đến cả níu kéo cũng hờ
hững như vậy, lại chẳng nói bất kì lời nào. Khóe mắt cô bỗng cay cay,
thấy mình thật tủi thân.
Thượng Linh kiên cường nói một câu