pacman, rainbows, and roller s
Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chỉ Được Yêu Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323072

Bình chọn: 8.00/10/307 lượt.

” Thượng Linh tức giận đến cực điểm: “Chỉ cần nghĩ đến việc cái lưỡi đưa vào miệng, cuốn lấy lưỡi mình lúc trước đã từng đưa vào

miệng A Ảnh, là mình muốn ói ngay. Chính vì việc này mà hôm nay mình

thấy ghê tởm đến mức không ăn được bữa tối…”

Mễ Mễ run rẩy dựa vào tường: “Mình xin cậu đấy! Đừng có mô tả chi tiết như thế, mình vừa ăn cơm xong…” Thượng Linh gặp A Ảnh lần tiếp theo tại VIVS. Cô thoáng chột dạ khi thấy bóng

người cao lớn lực lưỡng từ xa. Đang định bụng đi đường vòng để tránh mặt thì đã bị A Ảnh gọi đích danh.

A Ảnh đi mấy bước đến trước mặt Thượng Linh, gương mặt xưa nay vốn lạnh

lùng có vẻ hơi trầm lắng. Lẽ nào “mỹ nhân” chơi bài ngửa với A Ảnh rồi?

Thượng Linh quyết định đánh đòn phủ đầu, ngay lập tức cười tươi: “A Ảnh, tối qua anh ngủ có ngon không?”

“Em…”

“À, đúng rồi, lần trước em xin anh số điện thoại, anh vẫn chưa cho em, bây giờ cho em số được không?”

A Ảnh xưa nay vốn không biết cách từ chối, đành phải cho Thượng Linh số

di động. Cô nhập số vào máy: “Số của em chắc anh có rồi! Sau này nhớ giữ liên lạc thường xuyên nhé! Anh cũng biết là em gần như mù tịt về mảng

khách sạn, nếu đợt trước anh không gọi em đến phỏng vấn thì có khi đến

bây giờ em vẫn đang thất nghiệp.”

“Đâu có, anh cũng chỉ là người làm thuê thôi, người thực sự giúp em là Augus!”

“Anh cứ khiêm tốn, lần nào cũng dành phần công đầu cho ông chủ! Những

nhân viên vừa trung thành vừa tài giỏi như anh giờ không nhiều đâu! À!

Em còn có chút việc, em đi trước đây, bye bye!” Ba hoa một hồi, Thượng

Linh liền lặn mất tăm. Đến khi Thượng Linh đi khuất sau góc tường, A Ảnh mới nhớ ra điều cần nói khi đến tìm cô.

Hôm nay, không khí phòng đối ngoại có phần hơi khác so với ngày thường.

Thượng Linh vừa bước vào thì phát hiện ra mấy người đẹp đang nhìn mình

với ánh mắt sắc lẹm như muốn cắt đôi cô ra. Cô đã hiểu nguyên do tại sao khi thấy tấm thiệp màu bạc và đóa hoa trên bàn. Đây là một tấm thiệp

mời, mời cô tham dự một buổi tiệc vào tuần sau.

Người mời cô là Tống Vân Tiên, cũng chính là Tống công tử hiện đang ở

khu biệt thự nhà vườn trong khách sạn VIVS. Thực ra trước đây, Thượng

Linh cũng từng nghe một vài chuyện vặt vãnh về Tống công tử qua lời buôn chuyện của những người đẹp trong phòng. Ví dụ như anh ta vừa từ

Melbourne về, hay anh chàng này đẹp trai phong độ ngời ngời, đối xử với

mọi người nhẹ nhàng ân cần và không bao giờ ra vẻ giàu có. Tống công tử ở lại khách sạn VIVS một thời gian vì dự án hợp tác mới giữa hai bên và

vì mối thân tình giữa ông chủ Tống với “mỹ nhân” CEO.

Lúc đó, Thượng Linh cũng chẳng nhớ nổi cậu bạn học cùng năm cấp ba họ

tên là gì, nên cũng không xâu chuỗi mọi việc lại. Gặp lúc mọi người buôn dưa lê, cũng chỉ ngồi bên góp thêm chuyện vào. Thế mà bây giờ, Thượng

Linh lại tóm ngay được chàng hoàng tử độc thân, cao quý, hoàn hảo, đương nhiên đây là tin tức chẳng lấy gì làm vui vẻ cho tất cả những người đẹp đang nhăm nhe anh chàng.

Nếu như thường ngày, với tính cách của Thượng Linh, có lẽ lúc này cô sẽ

cầm tấm thiệp khẽ cười khểnh hai tiếng, sau đó ném nó và bó hoa vào

thùng rác. Nhưng bây giờ, vừa đi làm chưa đầy hai tháng, cô không muốn

gây thù chuốc oán với ai, nên đành thu dọn hoa và thiệp, lặng lẽ làm

việc.

Vừa bật máy tính được một lát, điện thoại bỗng đổ chuông, giọng nói của

Tống công tử vọng đến: “Tiểu Linh, cậu đã nhận được hoa và thiệp mời

chưa?”

“… Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách để lại lời nhắn sau tiếng bíp. Bíp!...”

“Tiểu Linh, nếu đúng là trả lời tự động, người ta sẽ nhắc lại một lần nữa bằng tiếng Anh.”

“Ha ha!” Thượng Linh khẽ cười hai tiếng rồi tắt máy luôn. Không ngờ Tống Vân Tiên lại có thể kiếm được số điện thoại và thông tin của cô từ “Hữu duyên thiên lý” nhanh như vậy. Đúng là hành động của kiểu đàn ông “bia

đỡ đạn” điển hình, chẳng có gì là mới mẻ cả. Đánh được một nửa văn bản,

điện thoại bàn lại kêu lên.

“Sao lại tắt máy?” Đây là lần đầu tiên cô nghe giọng nói hoàn hảo trầm

thấp đầy cuốn hút ấy trong điện thoại, cũng thấy hơi khác so với khi

nghe trực tiếp bên ngoài. Dường như có thêm phần mờ ảo, thần bí và mê

hoặc hơn lúc nghe trực tiếp.

“Hết pin rồi!” Thượng Linh trả lời như chuyện đương nhiên.

Đầu dây bên kia ngừng lại một lát, nói tiếp: “Em định lúc nào mới xuống đây?”

Thượng Linh ngỡ ngàng.

“A Ảnh không nói gì với em sao? Xuống ngay, anh đang đợi em trước cửa.”

Chủ nhân sai bảo, Thượng Linh làm theo ngay lập tức. Ánh mắt nghi vấn ác liệt của chị Thái Hoa bay đến, Thượng Linh thản nhiên thốt ra hai từ:

“Công việc”, chị cũng đành phải cho qua. Có lẽ, do quen biết với A Ảnh

nên ngay cả chị Thái Hoa - người lúc nào cũng vô cùng nghiêm khắc với

các thành viên trong nhóm lại có phần kiêng dè Thượng Linh. Đúng là các

mối quan hệ thân thiết có nhiều lợi ích thật.

Augus ngồi trên chiếc Bentley trước cửa khách sạn đợi Thượng Linh hồi

lâu. “Đi đâu vậy?” Thượng Linh cố gắng không ngồi quá gần Augus ở hàng

ghế sau. Hình ảnh bị ép hôn đầy cuồng nhiệt tự động tái hiện trong đầu

Thượng Linh khi cô thấy đôi môi mỏng t