
uyệt mỹ của Augus. Cô bất chợt
thấy hơi ngại ngùng. Augus không để ý đến cô, chỉ dặn dò bác Hải lái xe
rồi tựa lưng vào ghế sau, im lặng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thượng Linh được đưa đến một nhà hàng chỉ tiếp đón các hội viên, lặng lẽ ăn bữa trưa đắt tiền cùng Augus. Ngón tay của anh vốn đã thon dài trắng bóc, như càng thanh tú hơn khi cắt thức ăn bằng dao nĩa bạc. Cô thầm
nghĩ, có lẽ mọi việc đúng như lời Mễ Mễ nói, anh chàng gay đẹp trai này
đã vô tình được cô “chỉnh” lại rồi.
Tình hình đến lúc này đã bắt đầu đi vào giai đoạn hẹn hò. Đầu tiên là
tiệc tùng ăn uống, vậy tiếp theo có phải anh sẽ đưa cho cô một tấm thẻ
để tha hồ mua sắm không? Nửa tiếng sau, giấc mơ của Thượng Linh đã thành hiện thực. Cô được đưa đến trung tâm thượng mại cao cấp nhất thành phố
S, đi mua sắm cùng Augus. Thượng Linh đứng ngồi không yên, đáng lẽ như
bình thường, anh phải đưa cô đến cửa hàng quần áo nữ mới phải chứ. Sao
mà đi tới đi lui đều là cửa hàng quần áo nam thế này?
“Mỹ nhân” lôi hai áo khoác từ trên giá xuống hỏi: “Cái nào đẹp hơn?”
Thượng Linh ngáp một cái chẳng phù hợp chút nào cả.
“Em buồn ngủ thế ư?” Ánh mắt Augus lạnh băng.
Thượng Linh ngay lập tức mỉm cười bước lên phía trước: “Đâu có! Thực ra
cả hai cái này đều màu đen cả, trông cũng na ná nhau. Không giống như
cái này, màu sắc rất đẹp, mà mẫu mã lại thời trang, trông đẹp lắm!”
“Em thích thể loại này sao?” Đôi lông mày dài nhíu lại nhìn chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt trên tay Thượng Linh.
“Đúng vậy! Em thấy con trai mặc quần áo màu này trông đẹp trai hết thảy. Kể cả người đi đường chẳng quen biết gì mà mặc quần áo kiểu này, em đều đuổi theo nhìn cho bằng được!” Thượng Linh nói có vẻ vô cùng thật lòng, nhưng thực ra cô chỉ đang nói bừa.
“Chẳng ra thể thống gì cả!” Đôi môi mỏng khẽ nhếch, thốt lên mấy tiếng.
Sau đó anh tiện tay nhặt mấy bộ quần áo màu đen, đưa cho nhân viên bán
hàng, ký tên xong bảo nhân viên cửa hàng mang thẳng đến chung cư. Có lẽ
bộ dạng kém vui của Thượng Linh thể hiện ra quá rõ, nên mua sắm xong
Augus cũng ban ơn, đưa cô đến cửa hàng thời trang nữ.
Lúc bắt đầu chọn, Thượng Linh còn xem qua giá cả thế nào, nhưng khi thấy gương mặt anh chẳng hề biến sắc khi kí hóa đơn, Thượng Linh liền yên
tâm thoải mái thử, chọn và mua quần áo.
Những bộ Thượng Linh chọn chủ yếu đều là những kiểu dáng mát mẻ, hơi
thiếu vải. Song lúc này cô không hề biết, quần áo đã được đổi hết sang
loại khác khi chuyển đến nhà mình. Không còn chiếc quần soóc nào cả, váy cái nào cũng dài quá đầu gối, còn áo thì không còn cái nào hở vai hết.
Mua sắm một hồi, cuối cùng cũng đến lúc hết giờ làm, Augus đưa Thượng
Linh về thẳng nhà. Khi cô mở cửa xuống xe, anh hỏi: “Ngày kia em định
làm gì?”
Ngày kia là thứ bảy, buổi sáng là thời gian ngủ, buổi chiều cô và Mễ Mễ
có lịch đi học yoga. Cô trả lời đúng sự thực, anh nghe xong không nói gì cả.
“Vậy em về đây! Hôm nay, cám ơn anh, bye bye!” Nghĩ một lát, Thượng Linh lại cúi người về phía trước, khẽ hôn lên gò má trắng muốt. Đã nhận đồ
của người ta, nhất định phải có quà để tạ ơn. Thượng Linh nghĩ như vậy,
nên khi xuống xe lại bình thường như không có gì. Thượng Linh không hề
hay biết, buổi chiều đó, chiếc Bentley đã dừng lại rất lâu bên ngoài khu nhà cô.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời, bác Hải – người lái xe trung thành
tận tụy năm năm qua cho CEO cảm thấy trong lòng không yên. Cả ba tiếng
đồng hồ bác phải ngồi buồn xo, bụng đói cồn cào vì chưa có lệnh của ông
chủ nên không dám lái xe đi. Qua tấm gương chiếu phía sau xe, người đàn
ông tuyệt mỹ xưa nay vốn lạnh lùng giờ đây lại đang đặt tay lên má khẽ
mỉm cười không thành tiếng. Liệu có phải bác Hải đã già nên mắt mờ rồi
không? Trời ơi, bác Hải đói lắm rồi!
***
Ngày thứ bảy, tâm trạng Thượng Linh không được vui cho lắm! Đống quần áo hàng hiệu cô chọn hôm trước vừa chuyển đến, nhưng kiểu cách không ngờ
đã bị người ta thay đổi hết sạch. Những mẫu vừa ý Thượng Linh thì giờ
đây đều biến thành các mẫu mà cô không hề thích. Buổi chiều xuống dưới
nhà đổ rác, cô lại gặp ngay cái đuôi cứ bám riết từ hành lang.
“Tiểu Linh!” Tống Vân Tiên chen được nửa người vào trong trước khi
Thượng Linh đóng cửa lại. Sau đó một tiếng kêu thảm thiết đã làm kinh
động đến Mễ Mễ đang trong phòng ngủ nằm đắp mặt nạ: “Làm sao lại có
tiếng giết lợn vậy?... Kìa! Con lợn này trông quen quá!”
“Tiểu Linh! Xin cậu hãy cho mình một cơ hội được không? Chuyện nhà cậu
mình đều biết cả rồi, mình chỉ muốn quan tâm đến cậu thôi mà!”
Chuyện gì không nói lại nói chuyện này! Mễ Mễ lắc đầu ngán ngẩm. Quả
nhiên, Thượng Linh vừa vung tay, một cuốn tạp chí dày cộp đã bay ngay
vào mặt Tống Vân Tiên.
“Tiểu Linh…”
Đến lượt gối bay.
“Tiểu Linh…”
Điều khiển cũng bay.
“Tiêu Linh…”
Cốc cũng đang chuẩn bị bay theo hướng đó thì Mễ Mễ vội lên tiếng: “Nhà
mình chỉ có mỗi hai cái cốc thôi! Mình không muốn uống nước bằng bát
đâu…”
Thượng Linh đặt hung khí xuống, đẩy Tống Vân Tiên ra ngoài: “Cậu là loại người gì mà kì lạ vậy? Mấy lần trước, mình đã từ chối cậu rõ rành rành
như vậy