
lẽ nào cậu không hiểu ư?”
“Cậu chưa từng tiếp xúc với mình, làm sao có thể biết rằng chúng ta
không hợp nhau? Dù gì đi nữa, mình vẫn theo đuổi cho đến khi nào cậu
chấp nhận cho mình một cơ hội mới thôi! Nếu không mình sẽ không chịu bỏ
cuộc đâu!”
“Muốn có cơ hội phải không?” Thượng Linh quay về phòng đóng cửa lại.
Mười phút sau, cô xuất hiện khi đã thay quần áo chỉnh tề, tóm áo Tống
Vân Tiên kéo anh chàng ra khỏi nhà.
Với thân thế và điều kiện của Tống Vân Tiên, bị Thượng Linh đối xử như
vậy mà vẫn không hề tức giận thì cũng có thể coi là người tử tế. Chỉ
đáng tiếc, cậu ta lại quen Thượng Linh trước khi cô mười bảy tuổi, nếu
không có lẽ cô cũng sẽ suy nghĩ đến việc cho cậu một cơ hội.
Chiều đó, Tống Vân Tiên không đưa Thượng Linh đến bất kì một nơi lộng
lẫy cao cấp nào mà chỉ đưa cô trở lại ngôi trường cũ của hai người.
Trường Trung học Sư phạm số 1, ngôi trường cấp ba nổi tiếng nhất thành
phố S, khóa nào cũng đào tạo ra rất nhiều nhân tài. Chính tại nơi đây,
Thượng Linh đã sống năm tháng huy hoàng cuối cùng của cuộc đời mình.
Thượng Linh không ngờ, Tống Vân Tiên lại đưa cô đến nơi này. Những kí ức xa xưa bất chợt ùa về qua từng góc lớp, hàng cây quen thuộc. Tất cả tựa như một cơn gió không thể lẩn tránh, làm rối những sợi tóc trên trán và dâng trào hồi ức xưa trong lòng Thượng Linh.
Tống Vân Tiên nhắc lại rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ, từ chuyện gặp
mặt ngày khai trường đến việc cậu vui mừng ra sao khi cô giáo xếp chỗ
ngồi. Thượng Linh ngày xưa, tóc dài đến tận eo, xinh đẹp thanh tú, làn
da trắng ngần, gương mặt luôn kiêu kỳ như một nàng công chúa. Kỳ thực
lúc đó, cô không hề biết tuy không phải là người xinh đẹp nhất trường
khi ấy nhưng cô lại là đối tượng thầm thương trộm nhớ của rất nhiều nam
sinh. Những nữ sinh khác có thể xinh đẹp, yêu kiều nhưng có lẽ đều không sánh được với nụ cười tự tin kiêu hãnh của Thượng Linh.
Còn Tống Vân Tiên, cũng không tránh khỏi việc trở thành một thành viên trong đội ngũ thầm thương trộm nhớ cô.
Nhưng sau đó, đến một ngày Thượng Linh bỗng nhiên biến mất. Nhiều năm
sau, Tống Vân Tiên không biết bao lần đã từng hối hận vì không đủ can
đảm thổ lộ tình cảm khi còn được gặp cô. Anh thừa nhận rằng trong số
những bức thư tình trong ngăn bàn Thượng Linh ngày xưa cũng có một bức
do chính anh viết.
Những năm tháng tuổi trẻ trôi qua nhanh, đến khi quay đầu lại nhìn thì
người đã bặt vô âm tín từ lâu. Tống Vân Tiên nói, giờ đây anh vẫn thích
cô như ngày xưa, hy vọng có thể được ở bên cạnh, bảo vệ và đem niềm vui
đến cho cô.
Có thể những kỉ niệm quá khứ Tống Vân Tiên kể lại khiến Thượng Linh xúc
động. Hoặc cũng có thể do cảnh vật quen thuộc đã làm tình cảm thay đổi
nên nói chung, trong buổi chiều tối ngày hôm đó, khi Tống Vân Tiên đưa
Thượng Linh đi bộ về chung cư, cô nhận ra mình không còn ác cảm với anh
như trước nữa. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cô sẽ tiếp nhận
tình cảm của anh.
“Tống Vân Tiên, cậu đã từng nghĩ đến điều này chưa? Có lẽ người mà cậu
vẫn thầm thương trộm nhớ, lúc nào cũng nghĩ đến đó chỉ là một hình bóng
còn lại trong kí ức năm xưa. Người đó không phải là mình, tất cả mọi
chuyện đã trôi qua chín năm rồi, bây giờ mình đã không còn như ngày xưa
nữa. Thật đấy, mình thực lòng khuyên cậu, chúng ta không hợp nhau. Vả
lại mình cũng không thích cậu.” Thượng Linh bình tĩnh nói hết những lời
này, sau đó cô thấy gương mặt Tống Vân Tiên thất thần.
“Thật sao, không có lấy một tia hy vọng nào sao?”
“Không thể nào!”
“Cám ơn cậu, mình hiểu rồi! Thực ra, có lẽ điều mà mình cần cũng chỉ là
một câu trả lời dứt khoát của cậu thôi!” Anh nhìn Thượng Linh, từ từ đặt tay lên vai cô: “Điều cuối cùng, có thể trao mình một nụ hôn tạm biệt
được không? Coi như, để mình vĩnh biệt mối tình đầu?”
Thượng Linh không đồng ý cũng không lảng tránh bàn tay đang đặt trên vai mình, Tống Vân Tiên nhân cơ hội đó kéo cô lại, cúi đầu xuống đặt lên
môi cô một nụ hôn.
“Nụ hôn tạm biệt là hôn môi sao?” Thượng Linh thấy mình lỗ to.
Cô chọc cười Tống Vân Tiên, anh đưa tay gạt mái tóc cô rồi quay người
bước đi. Ánh chiều tà soi bóng Tống Vân Tiên, Thượng Linh đưa mắt nhìn
theo rồi khẽ thở dài quay người bước đi.
Lát sau, Thượng Linh đông cứng người lại - Người đàn ông tuyệt mỹ với
gương mặt u ám bước xuống từ chiếc xe đỗ tại đường rẽ vào chung cư. Anh
nhìn cô chằm chằm, cơn thịnh nộ trên mặt như đang bùng cháy. Tuy không hiểu sao lúc này CEO “đại nhân” lại xuất hiện ở đây, nhưng Thượng Linh hiểu rằng khi đàn ông đang tức giận thì đàn bà tuyệt đối không
được phép đổ thêm dầu vào lửa. Thế nhưng khi nhìn anh, Thượng Linh không nén nổi phì cười. “Mỹ nhân” CEO đang mặc chiếc áo sơ mi màu hồng. Màu
hồng cực sến kết hợp với gương mặt u ám lạnh lùng của Augus đem lại hiệu ứng vô cùng kỳ lạ.
“Thượng Linh!” Hành động đó của cô càng làm anh thêm tức giận. Anh bước về phía cô, tóm lấy cánh tay rồi mau chóng kéo lên xe.
Vài giây sau, bác Hải đáng thương bước xuống xe, đi bộ quanh đó, nhường không gian trong xe lại cho hai người phía sau.
“Mặc quần áo a