
nh mua đi hẹn hò với người khác, đã thế còn để hắn hôn
nữa?” Augus chớp mắt, chẳng hề báo trước, đột nhiên ép chặt môi hôn cô.
Rõ ràng đang là mùa hè, vậy mà bờ môi Augus lại lạnh ngắt, đầu lưỡi quét qua môi Thượng Linh thật lạnh lùng, sau đó nhanh chóng trượt vào miệng
cô. Đúng là cũ rích! Thượng Linh thầm phản đối trong lòng, nhưng lại
không có cách nào đẩy anh ra được.
Một tay Augus giữ chặt lưng, tay còn lại đỡ bên má cô, đôi môi anh lấp
đầy môi cô. Dường như khi hôn, Augus trở thành một người khác hoàn toàn. Không còn là CEO “mỹ nhân” lạnh lùng sắt đá thường ngày, anh trở nên
mạnh bạo đến mức khiến cô hơi hoảng sợ. Nỗi sợ hãi vừa xuất hiện trong
đầu, Thượng Linh cũng ngay lập tức thấy khinh thường bản thân mình. Sợ
cái gì chứ? Lẽ nào đến giờ còn có chuyện gì khiến cô lo lắng như vậy ư?
Cũng chỉ là hôn thôi chứ có gì đâu, cô sẽ cho anh ta biết, cô chẳng bao
giờ thèm quan tâm đến nụ hôn ngờ nghệch như thế này.
Thượng Linh tức giận khẽ cắn răng lên môi Augus, nhân lúc anh đang sững
lại, cô liền đẩy lưỡi vào miệng, hôn anh. Cô cảm nhận được hơi thở Augus càng lúc càng nặng nề, một lát sau, nụ hôn đó lại càng thêm mãnh liệt.
Chốc lát, trong xe chỉ còn lại những tiếng thở gấp của cả hai. Không
gian xe u ám lặng lẽ nhưng lại chứa đựng ngọn lửa bừng cháy, từ từ nhen
nhóm trong cô.
Khó khăn lắm Thượng Linh mới vớt vát được chút ý thức, lúc này cô mới
phát hiện ra vừa rồi mình đã bám chặt cổ Augus, hôn anh cuồng nhiệt đến
mức ấy. Cố hết sức, cô đẩy anh ra, đôi môi anh đặt trên môi cô thở khó
nhọc. Trong hơi thở nóng bỏng ấy có cả mùi hương bạc hà thoang thoảng,
mùi sữa tắm giữa tóc và cổ anh, hương vị ấy thật dễ chịu và cuốn hút.
Có lẽ, đầu óc cô đã điên loạn rồi nên mới cảm thấy như vậy. Nhưng tiếp
theo còn có một chuyện làm cô còn phát điên hơn nữa. Qua vai Augus, cô
thấy bên ngoài cửa sổ xe có một gương mặt đang dính chặt lên cửa kính
tựa như muốn gắn luôn mặt mình lên đó. Lúc này, gương mặt ấy vẫn đang
giương to mắt nhìn hai người trong xe. Đó là… Mễ Mễ! Cơn sóng gió vì thế cũng ngừng lại theo cách này.
Sự xuất hiện bất ngờ của Mễ Mễ đã kịp thời cứu Thượng Linh, nhưng Mễ Mễ
lại không có cùng quan điểm với cô về vấn đề này: “Xì!... Cứu cái gì mà
cứu! Mình thấy cậu hôn anh ta cuồng nhiệt thích thú thế cơ mà! Còn nói
cái gì mà không thích dùng hàng đã qua tay người khác chứ? Rõ ràng là
bản thân đã thích thế còn gì nữa! Không tin thì cậu tự xem đi này!”
Mễ Mễ rút điện thoại ra, không ngờ trong máy lại có ngay đoạn clip quay cảnh hôn cuồng nhiệt giữa Thượng Linh và “mỹ nhân” CEO.
Thượng Linh đứng ngây người.
“Cậu xem này, cậu chủ động thế còn gì nữa! Đây này, đây này…” Mễ Mễ cười vô cùng đắc ý: “Chúc mừng cậu! Cuối cùng cậu cũng đã vượt qua được trở
ngại tâm lý. Bây giờ, A Ảnh là của mình rồi!”
Thấy bạn hiền nhảy nhót khắp phòng, Thượng Linh chỉ buồn phiền mà nước mắt đầm đìa.
***
Tiệc tùng, lại là tiệc tùng. Khi gặp Tống Vân Tiên, Thượng Linh mới biết hóa ra đây chính là buổi tiệc mà lần trước Vân Tiên mời cô tham dự. Chỉ có điều, lúc này người đưa cô đến lại là Augus. Tuy hôm trước Augus tức giận điên người, ánh mắt nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng sau đó lại không gây phiền hà gì cả, mấy ngày sau còn cho người
mang quần áo và giày dự tiệc đến.
“Cậu thử nói xem, có phải ông sếp “mỹ nhân” của cậu mắc bệnh mất trí đứt quãng không? Hôm trước, lúc ra về, anh ta còn chẳng thèm chào cậu lấy
một câu, còn lườm như thể muốn tẩn cho mình một trận, vậy mà mới được
mấy hôm đã tặng cho cậu một đống đồ đắt giá? Chắc chắn là có vấn đề!” Mễ Mễ cảnh cáo Thượng Linh tối nay nhất định phải thật cẩn thận. Đừng có
bất cẩn làm Augus tức giận, nếu không sẽ mất toi cái “sổ gạo” dài hạn
đấy.
Thượng Linh hoàn toàn đồng ý với Mễ Mễ. Vì vậy kể từ lúc bắt đầu bữa
tiệc, cô luôn ngoan ngoãn ngả người vào “mỹ nhân”. Sau kinh nghiệm bị
các người đẹp dồn vào chân tường như buổi tiệc trước, lần này cô lúc nào cũng bám chặt lấy cánh tay Augus, cho dù có bao nhiêu người đẹp tiến
đến, cô cũng không chịu buông. Chăm chỉ tận tụy như vậy, cuối cùng gương mặt ông chủ cũng đỡ nặng nề hơn, chỉ có điều tất cả lại rối tung lên vì sự xuất hiện của Tống Vân Tiên.
“Tiểu Linh, sao cậu lại đến vậy? Mình cứ tưởng là cậu không đến cơ đấy!”
Thượng Linh co rúm người. Tống công tử, liệu có phải anh cố ý không thấy người đang ôm cô hay sao? Augus cuốn hút như vậy, kể từ lúc bước vào
hội trường, ít nhất có hơn chục cô nàng ngẩn ngơ nhìn anh đến nỗi đánh
đổ cả ly rượu. Thậm chí lúc này, cô bạn gái kiêu kỳ bên cạnh Tống Vân
Tiên mắt cũng đang sáng bừng lên nhìn anh.
“Hình như, Tống công tử có vẻ khá thân thiết với người tình của tôi.”
“Mỹ nhân” khẽ nhếch miệng, để lộ nụ cười ma quỷ “thương hiệu”.
Tống Vân Tiên hơi ngại khi nghe mấy từ “người tình của tôi”, đúng lúc đó cô gái đi cùng nắm cổ tay Vân Tiên. Vân Tiên cười đáp lại: “Đương nhiên rồi! Vậy Tiểu Linh chưa nói với anh rằng, chúng tôi vốn là bạn học cấp
ba sao?”
“Ha ha!... Đúng là chưa từng nghe cô ấy nói bao giờ cả, có lẽ nhữn