
ầm hay không.
Nhân cơ hội tuyệt vời lúc anh đưa tay kéo cô vào lòng, khẽ vuốt má cô, Thượng Linh cuối cùng đã đề cập đến vấn đề chính.
“À… Tiền tháng này anh vẫn chưa đưa cho em.”
Ngón tay trên má cô cứng đờ lại, anh không nói gì cả.
“Anh quên mất rồi hay sao? Là số tiền trả mỗi tháng để em làm người tình của anh đấy!”
Ông anh, ánh mắt đó của anh là ý gì vậy? Cô cũng chỉ đòi tiền công đáng
được hưởng thôi mà, sao lại nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như thể muốn
ăn tươi nuốt sống là sao? Đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt lại, anh vẫn
không nói một lời nào. Thượng Linh không vui.
“Anh đã đồng ý ngay từ đầu rồi cơ mà, không thể nói lời mà không giữ lấy lời được!”
Cằm cô bị anh giữ chặt, hơi thở lướt trên mặt cô, anh nói chậm từng từ
một: “Nếu anh không trả tiền, em sẽ không làm người tình của anh nữa
sao?”
Thượng Linh rất muốn trừng mặt lên, nhưng đã kịp kìm lại: “Quan lớn CEO
đáng kính! Tuy nói thế này có phần hơi vô lễ, nhưng anh không thể hứa
hẹn người khác rồi nuốt lời được! Em biết là em chỉ cỡ A, giá cả có hơi
đắt một chút, nhưng em đã rất cố gắng, rất tận tụy vì anh mà…”
“Đủ rồi!” Hai từ lạnh lùng ấy ngắt đứt lời cô. Anh buông cô ra, chống
cằm khẽ hít thở như nén lại cơn tức giận đang bốc lên tận đỉnh đầu. Anh
rút ra một tập séc, rất nhanh điền số tiền, ký tên rồi nhét vào tay cô.
“Trong vòng một tuần, không được phép xuất hiện trước mặt anh!” Anh lạnh lùng thốt lên sau khi đậy nắp bút lại.
“Được!” Thượng Linh vui vẻ trả lời.
Cô hoàn toàn không để ý đến tâm trạng và ánh mắt đen sâu thẳm đang lặng
lẽ nhìn thẳng vào mặt mình lúc này. Trong đôi mắt ấy, có điều gì đó vừa
xuất hiện đã mau chóng biến mất không còn chút dấu vết.
***
Thượng Linh nói được là làm được, quả nhiên một tuần sau cô không hề
xuất hiện trước mặt Augus. Nhưng một hôm, A Ảnh lại đến tận nơi tìm cô.
Khi ở khách sạn, Thượng Linh luôn lấy cớ đang bận việc, mà A Ảnh bình
thường cũng đã rất bận nên thành ra mấy lần đến tìm đều không gặp được
cô. Thượng Linh đang rầu rĩ vì bữa tối thì A Ảnh đến tận nơi tìm cô.
Công ty Mễ Mễ tổ chức ăn uống, tối làm thêm xong đã đi ăn luôn, để mình Thượng Linh ở nhà buồn tẻ.
“Anh cần nói với em về chuyện của Augus!” Gương mặt A Ảnh rất nghiêm
nghị, nhưng sau cùng lại sập bẫy của Thượng Linh, phải đưa cô đi ăn đồ
Tây. Sự việc vì thế cũng bắt đầu thay đổi tại nhà hàng. Nói cho cùng, dù thế nào thuộc hạ chủ yếu vẫn nghe theo lời ông chủ.
Bình thường đã phải nắm rõ các vấn đề như ông chủ thích mặc quần áo loại nào, thích ăn ở nhà hàng nào, ông chủ thích loại xe nào. Càng không cần phải nói đến những thuộc hạ hết mực trung thành như A Ảnh, những sở
thích của ông chủ thậm chí còn ảnh hưởng sâu sắc đến thuộc hạ hơn nữa.
Vì thế, gặp ông chủ trong cùng nhà hàng cũng không phải điều quá bất
ngờ.
Nhưng A Ảnh vẫn hơi rầu lòng. Vì mời người khác đi ăn đồ đắt như thế này cũng là để tìm một chốn yên tĩnh thoải mái tiện nói với Thượng Linh
chuyện của Augus. Một tuần vừa qua khi Thượng Linh tránh mặt không gặp,
tính khí Augus đã vô cùng tồi tệ. Nhất là lúc đàm phán dự án hợp tác với Tống công tử, lần nào cũng bất thành cả, thậm chí còn nghiêm trọng đến
nỗi anh phủi tay bỏ mặc. Với một người xưa nay luôn công tư phân mình
như Augus, đây quả là điều chưa bao giờ có. A Ảnh nghĩ, chỉ duy nhất một người mới có thể tác động đến tâm trạng Augus. Nhưng người này lại
chẳng phân biệt tốt xấu gì cả, bao lần khiến Augus tức giận vậy mà hoàn
toàn không biết mình đã gây ra lỗi lầm gì. Theo A Ảnh, có lẽ đây là thời điểm thích hợp để kể cho Thượng Linh một vài điều cô chưa biết.
“Em biết không? Em được đến VIVS làm việc không phải là điều ngẫu nhiên
đâu!” Vẫn chưa xong phần mở màn đã bị Thượng Linh ngắt giữa chừng.
“Ông chủ của anh!” Thượng Linh chỉ vào hai người vừa bước qua cánh cửa tầng một: “Hình như có người đang bám đuôi anh ấy.”
A Ảnh hướng tầm mắt ra xa, đúng là Augus đang dưới tầng một, vẫn mặc sơ
mi đen, thân hình cao ráo rắn chắc, gương mặt u ám đi trước. Theo sau
Augus là một cô gái trẻ, trông cũng khá xinh đẹp, mái tóc dài rủ xuống
tận eo. Cô gái liên tục bám vào khuỷu tay Augus, nhưng lần nào cũng bị
anh né tránh.
Người tình mới sao? Liệu đây có phải là nguyên nhân yêu cầu cô một tuần liền không được phép xuất hiện?
“Là cô ấy ư?”
Thượng Linh nhận ra gương mặt A Ảnh có phần u ám hơn. Cô đẩy anh: “Anh có cần xuống dưới đó giải nguy không?”
“Em xuống mới phải!”
“Đến ngày mai em mới được phép xuất hiện trước mặt anh ấy! Anh đi đi!”
“Anh…” A Ảnh hơi phân vân, thấy có ẩn ý gì đó khác lạ trong mắt Thượng
Linh. Đúng là tình yêu cấm kỵ không được người đời chấp nhận. Đến nỗi
thấy người mình yêu đầu mày cuối mắt với người phụ nữ khác tại chốn đông người cũng không thể đường đường chính chính đi tra hỏi ngăn chặn.
“A Ảnh!” Gương mặt Thượng Linh bỗng dịu dàng, ánh mắt thành thật đến nỗi tưởng chừng như sắp rơi lệ: “… Khổ thân cho anh quá!” Cô nắm chặt bàn
tay A Ảnh: “Thấy bọn em hết người này đến người khác xuất hiện bên cạnh
Augus, mà anh lại không thể làm gì được, chắc anh phả