
nh lặng ngồi ngắm mặt trời mọc, nghe tiếng thủy triều lên xuống cho tâm hồn thảnh thơi…
A Ảnh nghe cũng mềm lòng nên đã đồng ý luôn. Thực ra Thượng Linh còn
chưa nói một câu nữa, điều quan trọng nhất là hải sản ở thành phố X rất
ngon, các khu vui chơi giải trí thú vị, lại có nhiều ngôi sao nữa.
Khách sạn hai người ở nằm ven biển, thuộc tập đoàn VIVS. Để thể hiện
những nét đặc sắc tại địa phương, kiến trúc khách sạn ở đây khác hẳn với khách sạn tại thành phố S. Phần lớn tường và vách ngăn đều dùng các tấm kính cách nhiệt và kính trong suốt khổ lớn.
Phòng Thượng Linh không cần mở cửa sổ cũng đã thấy biển, phòng với tông
màu trắng chủ đạo, rất rộng rãi, sáng sủa. Giường chiếu ngăn nắp theo
phong cách Nhật Bản, chỉ mới nhìn thôi đã thấy khoan khoái dễ chịu rồi.
Có lẽ Augus sẽ biết hai người ở đây mất, vì họ đường đường chính chính
đến nghỉ tại khách sạn thuộc tập đoàn VIVS thành phố X. A Ảnh đã mau
chóng giải đáp thắc mắc này của Thượng Linh. Nghe nói quản lý cấp cao
của khách sạn này có phần không vừa ý lắm với “mỹ nhân” CEO. Nói một
cách đơn giản là quan hệ hai bên không được tốt. Những thông tin về việc hai người nghỉ tại đây sẽ được giữ bí mật hoàn toàn.
“Quản lý của khách sạn này là một phụ nữ.” Thượng Linh cười mỉa.
“Sao em biết?”
“Hơn nữa lại còn là một người đẹp vô cùng giỏi giang và trẻ trung.”
“Lẽ nào em quen cô ta sao?”
Thượng Linh khẽ mỉm cười không nói nữa. Cứ động não một hồi là đoán ngay được những sự thật hiển nhiên này thôi. Khả năng nhiều đây lại là một
trường hợp, cô nàng theo đuổi anh chàng mãi không được, thẹn quá hóa
giận.
“Vậy em đi nghỉ trước đi, đợi đến tối, anh đưa em đi ăn hải sản ở đây!” Vệ sĩ A Ảnh tận tình.
***
Cùng lúc này tại thành phố S.
Từ bệnh viện trở về, Augus cứ nhíu mày suốt, nhất là sau khi không gọi
được điện thoại cho một người, trán anh càng nhăn lại. Tiếp theo, Augus
nghe được lời nhắn xin nghỉ mấy ngày của A Ảnh trong điện thoại.
Tuy từ trước đến giờ A Ảnh chưa từng xin nghỉ đột ngột như vậy, anh có
hơi nghi ngờ, nhưng vẫn chưa xâu chuỗi được hai việc này. Tuy nhiên khi
nhận ra điều này, Augus đã không gọi điện được cho A Ảnh nữa. Augus
không hề biết, khi tàu hỏa bắt đầu lăn bánh, Thượng Linh đã chuyển điện
thoại của người đồng hành với mình thành chế độ chuyển tiếp cuộc gọi, và số điện thoại chuyển tiếp chính là số của cô.
Sau khi những bốc đồng qua đi, A Ảnh cũng có phần thấp thỏm trong lòng.
Tuy tự nhận thấy, anh làm tất cả mọi việc đều là vì ông chủ, nhưng đi
mấy ngày liền như thế, anh cũng sợ ông chủ sẽ tức giận trừ hết tiền
lương tháng này của mình.
“Augus vẫn không gọi điện tìm em sao?” Ngày thứ năm, A Ảnh lại nghe thấy câu trả lời phủ định từ Thượng Linh: “Kỳ lạ thật đấy, cũng không gọi
cho anh?” A Ảnh đáng thương sao có thể biết được rằng điện thoại của
mình đã bị người khác điều chỉnh. Augus không chỉ gọi điện tìm anh, mà
còn gọi rất nhiều là đằng khác, nhưng tất cả cuộc gọi đó đều đã bị
Thượng Linh giải quyết triệt để.
Nhằm phân tán sự chú ý, Thượng Linh kéo anh đến một công viên hải dương. Tại nơi này, lần thứ hai trong đời Thượng Linh thấy A Ảnh mất bình
tĩnh. Thật là bất hạnh, A Ảnh sợ độ cao.
“Du hành tốc độ cao!” Chỉ vào vòng quay cao gần bằng hai mươi tầng lầu
đang hiện ra trước mắt, Thượng Linh tha thiết mời gọi A Ảnh dũng cảm
tiến lên, nhưng anh run rẩy tái mặt từ chối. Khi cô cố sống cố chết lôi
anh vào, A Ảnh liền tóm lưng cô vác lên vai, chạy như bay ra khỏi công
viên.
“Ơ! Em vẫn chưa chơi được gì cả!” Cô long sòng sọc trên vai anh, mắt như muốn nổ đom đóm.
“Thôi chúng ta cứ ra biển chơi thôi, an toàn là trên hết! Chẳng phải em nói muốn đi tản bộ hay sao?”
Tản bộ cái đầu anh ấy! Thượng Linh thấy khinh thường anh chàng vệ sĩ cao to lực lưỡng này từ tận đáy lòng. Sau đó, A Ảnh dường như thấy ngại,
nên đưa Thượng Linh đến công viên Disney chơi, coi như đền bù cho cô.
Phố Mỹ, thế giới hoang tưởng, thế giới tương lai… A Ảnh rất vui khi đến
đây, chỉ có Thượng Linh là đáng thương, rầu rĩ mất một ngày.
Chén đầy bụng sau khi đi chơi về, Thượng Linh còn nói muốn đến Lan Quế Phường.
“Em muốn uống rượu sao? Uống rượu hại người lắm, hay là đi uống cà phê!” A Ảnh tốt bụng khuyên bảo, nhưng từ sáng đến giờ đã rầu rĩ cả ngày, nên đương nhiên Thượng Linh không đồng ý. A Ảnh sao có thể cãi lý được, rốt cuộc vẫn phải đi cùng cô đến đó.
Vừa vào bar được một lát, điện thoại lại rung lên. Để A Ảnh không biết
Augus gọi đến, cô luôn để máy ở chế độ im lặng. Nghĩ đến việc mình đã
trốn làm những năm ngày, nếu bây giờ lại không nghe điện thoại có lẽ
chẳng có việc mà làm nữa mất. Thượng Linh nói với A Ảnh vài câu rồi chạy vào nhà vệ sinh nghe điện.
Người gọi không phải là Augus mà là Mễ Mễ. Vừa ấn nút nghe xong, tiếng quát ầm ĩ từ đầu dây bên kia vang khắp phòng vệ sinh.
“Cuối cùng cậu cũng chịu nghe! Trả ngay A Ảnh đây…” Mễ Mễ gào ầm lên.
“… Sao cậu lại biết mình đi cùng anh ấy?”
“Cả thế giới này đều biết cả rồi! Không thấy mặt mũi cậu đâu cả, A Ảnh cũng tự dưng mất tích, còn có thể là gì nữa chứ!