
Duy Nặc tại VIVS. Không tìm được người, cũng không có cách nào
liên lạc được với cô.
Anh biết rõ hai người đang ở cạnh nhau, nhưng không tài nào biết được họ đang ở đâu, nói gì và làm những gì. Cảm giác bất lực ấy khiến anh thấy
mình như quay lại quá khứ ngày xưa. Khi Thượng Linh vẫn còn là nàng công chúa kiêu sa vời vợi, khi Phong Duy Nặc là chàng trai duy nhất được
phép đi bên cạnh cô, khi tất cả mọi người đều gọi Thượng Linh và Phong
Duy Nặc là một đôi trời sinh. Khi anh chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn,
dù cố gắng đến đâu cũng không bao giờ với tới được.
Cảm giác ấy vô cùng phức tạp, khi nhìn cô lúc này, rõ ràng anh là người ở trên cao kiểm soát tất cả, nhưng lại không thể thoát khỏi bóng đen thua kém đã thâm căn cố đế ấy. Thậm chí cả khi chất vấn dường như cũng vẫn
thấy mình thật thấp kém.
“Tôi không phải báo cáo với anh tôi đi đâu với anh ấy.” Gương mặt cô u
ám nhưng giọng nói còn lạnh lùng hơn: “Đấy là chuyện của chúng tôi! Còn
nữa, bây giờ anh đã đính hôn rồi, tôi nghĩ tôi cũng không nên tiếp tục
sống ở đây nữa. Mối quan hệ trước kia kết thúc tại đây, tháng này vẫn
còn mấy ngày, số tiền hôm trước tôi trả lại anh có lẽ đã đủ trả cho mấy
ngày đấy!” Nói xong cô định rút tay ra, nhưng thử cố mấy lần đều không
được.
Cô nhíu mày: “Anh còn muốn thế nào nữa? Dù là trò cười thì cũng xem đủ
cả rồi! Lẽ nào anh tưởng sau khi biết anh là ai tôi vẫn khúm núm như
trước đây sao? Bỏ tay ra!”
Anh không buông tay, mà đè cả thân mình lên người cô, bị ép chặt lên
tường, cô giãy giụa một hồi làm áo choàng của anh lại bung ra. Làn da
với những đường nét tuyệt mỹ áp chặt xuống người cô qua lớp váy mỏng
ngăn cách.
Cơ thể anh nóng bừng, sức nóng ấy khiến cô không chịu được. Nhưng dường
như anh không hề cảm nhận được điều ấy, chỉ nhìn chằm chằm vào người
đứng trước mặt mình.
“Không được tôi đồng ý, em đừng có hòng mà đi đâu!”
“Đừng có nói nhảm nữa, tránh ra!” Cô tức giận quát.
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông dồn đập, Thượng Linh muốn rút máy ra,
nhưng anh nhanh tay hơn rút điện thoại từ túi cô. Anh cúi đầu nhìn số
hiển thị trên màn hình, tên người gọi nhấp nháy trên đó làm anh càng tức giận.
Anh ấn nút nghe, giọng nói dịu dàng của Phong Duy Nặc vang lên: “Tiểu
Linh, anh đã suy nghĩ về việc em hỏi hôm qua. Nếu em đồng ý hối lộ thêm
cho anh một nụ hôn nồng nàn nữa, anh sẽ đồng ý trả tiền…” Giọng nói của
Phong Duy Nặc ngừng lại khi điện thoại đã tan thành từng mảnh.
Diệp Thố tức giận đã đạp nát điện thoại của Thượng Linh. Cô ngẩn người,
anh ta dám đập điện thoại của cô ư? Sao anh ta dám làm thế vào đúng lúc
cô vừa túng thiếu lại sắp thất nghiệp nữa.
Thượng Linh tức giận điên cuồng:
“Anh có quyền gì mà nghe điện thoại của tôi? Có quyền gì mà phá nát điện thoại của tôi? Bây giờ anh có tiền rồi thì sao chứ! Anh đừng quên trước đây anh chỉ là con trai của lái xe nhà tôi! Bố tôi cho các người việc
làm, cho các người nơi ở! Bố tôi nuôi anh lớn! Anh làm như vậy là quên
ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát!”
Diệp Thố tức giận tóm chặt lấy hai bên má cô, đôi mắt dường như sắp tóe lửa: “Tối qua em hôn hắn ta?”
“Liên quan gì…”
“Nói!” Anh gay gắt ngắt lời cô: “Nói ngay!”
Thượng Linh run rẩy khi bị anh quát. Lần đầu tiên cô thấy anh như vậy,
cho dù trước đây cô từng chòng ghẹo Huệ Nhi, lại kéo thuộc hạ của anh
đến tận thành phố X, cô cũng chưa từng thấy anh tức giận đến mức này.
“… Không phải hôn hôm qua!” Nụ hôn hôm tám đôi hẹn hò chỉ có thể coi như anh hôn trộm cô.
“Không phải hôm qua?” Đôi mắt anh lạnh lùng đáng sợ, đương nhiên anh
hiểu rõ ẩn ý câu nói vừa rồi của cô: “Được lắm!” Đôi môi gợi cảm khẽ
nhếch lên, cô nghe thấy tiếng cười ghê rợn từ trong miệng anh và hơi thở mỗi lúc một nặng nề.
Khi Thượng Linh nhận ra có gì đó bất ổn, anh đã nắm chặt cổ cô, hôn cô
dữ dội. Đôi môi luôn lạnh băng lúc này trở nên nóng bừng, như ngọn lửa
đang nghiền nát trái tim cô.
Thượng Linh cố khép chặt miệng, nhưng chỉ càng khiến anh thêm giận dữ
đầm vào miệng cô. Đầu lưỡi mang vị rượu tách răng cô ra, tiến sâu vào
trong đó, chiếm đoạt cô như đang phát điên lên.
Đầu lưỡi Thượng Linh đau đớn, cố gắng tránh né nhưng lại bị anh đè chặt, ép buộc cô phải tiếp nhận nụ hôn của anh. Càng lúc càng khó thở, cô
vùng vẫy nhưng anh lại bám chặt lấy lưng cô, từ từ kéo cô ra khỏi hành
lang. Cánh cửa đẩy ra, cô bị áp người lên đó, thấy mình giống như con cá sắp chết chìm, không thể hít thở hay cử động gì được.
Khi bàn tay anh trượt vào trong váy mình, cô biết anh định làm gì, càng
vùng vẫy mạnh hơn, cố gắng làm tất cả mọi điều nghĩ ra được để chống lại anh. Cô ra sức vặn người đấm đá, thậm chí cắn anh, nhưng người đang ép
chặt phía trên dường như không để tâm đến. Sự thua kém về thể lực giúp
cô nhận ra, việc chọc tức một người đàn ông là điều vô cùng ngu ngốc. Cô cắn môi anh, anh càng ra sức cắn vào đầu lưỡi cô. Cô tức giận đá anh,
anh cũng giày vò cô mạnh hơn.
Đống quần áo xộc xệch phủ trước ngực Thượng Linh, khiến cô gần như bán
khỏa thân. Anh vùi đầu trên vùng xương quai xanh của cô, hôn thật mạnh
lên đó. An