
thương do
Huệ Nhi tự tay pha chế, cô nàng liền tựa người vào bên anh. Định rằng sẽ cùng anh ngắm sao trời, nói chuyện nhân gian.
Nhưng kết quả,
vừa đặt cốc cà phê xuống, bất thình lình từ trong bóng tối có một cánh
tay thò ra nâng cốc cà phê lên uống ngay. An Huệ Nhi sợ hãi kêu lên một
tiếng chói tai, khăng khăng bắt người phụ trách nhà hàng phải đến tận
nơi giải quyết.
Thực ra, Thượng Linh đã có mặt ở đây ngay từ đầu, chỉ có điều buồn ngủ quá nên đã cuộn tròn người nằm phía sau mà thôi.
Lần thứ ba, lần thứ tư… trò vui cứ xào đi xáo lại. Huệ Nhi cuối cùng
cũng hạ quyết tâm, không xử lý xong Thượng Linh, sẽ mãi mãi không bao
giờ tóm được anh Diệp.
Huệ Nhi biết rất rõ, Diệp Thố đồng ý
đính hôn chẳng qua cũng vì bị cha ép buộc. Hai nhà Diệp - An đều là
thành viên hội đồng quản trị của VIVS, mỗi nhà chiếm lĩnh một nửa giang
sơn, bao năm qua cả hai nhà đều hy vọng có cơ hội củng cố mối quan hệ
bền chặt hơn nữa. Mà kết tình thông gia lại chính là biện pháp tốt nhất.
Cô nàng thích Diệp Thố, thích ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Người đàn
ông đẹp trai đến mức ấy, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, không thèm để mắt
đến bất kì một người con gái nào.
Huệ Nhi vô cùng vui mừng sau
khi biết cha có ý tác thành cho mình và Diệp Thố. Tuy anh chưa bao giờ
thể hiện chút tình cảm nam nữ nào với cô, hơn nữa hai người lại không ở
cùng một thành phố, nhưng cô không hề lo lắng chút nào. Vì cô biết, anh
đối xử với người phụ nữ nào cũng đều như nhau cả. Còn cô lại là người
duy nhất có thể trở thành cô dâu của anh.
Cho đến lần gặp
Thượng Linh trong nhà hàng tại thành phố S, Huệ Nhi đã nhận ra Thượng
Linh. Cũng chẳng phải vì trước đây cô đã gặp Thượng Linh, mà chỉ là do
một bức ảnh. Bức ảnh ấy đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ tại chung cư của Diệp Thố.
Lần đó, Huệ Nhi vừa vào đại học, lần đầu tiên được bác Diệp mời đến chung cư của Diệp Thố tại thành phố S chơi. Nhân
lúc mọi người đang nói chuyện, cô lẻn vào phòng anh, thấy tấm ảnh duy
nhất trong chung cư của anh. Người trong ảnh là một cô gái còn rất trẻ,
cùng lắm chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Cô gái mặc bộ quần áo cưỡi
ngựa màu trắng, mái tóc đen dài đến tận thắt lưng, gương mặt thanh tú
xinh xắn, trông vô cùng kiêu hãnh. Cô gái ấy giống như nàng công chúa
trên cao vời vợi.
Ngày hôm đó, Huệ Nhi bỗng dưng thấy ghen ghét với cô gái trong bức ảnh, đang định lấy xuống ném đi, nhưng không ngờ
Diệp Thố thường ngày luôn nhã nhặn với cô lúc đó lại nổi trận lôi đình,
khiến cô sợ hãi vội vàng đưa trả anh bức ảnh cô vừa giấu.
Kể từ sau hôm đó, cho dù cha cô hoặc cha anh có nói bóng nói gió hay nói
thẳng ra, Diệp Thố cũng không bao giờ cho Huệ Nhi bước nửa bước vào
chung cư của anh. Vì vậy kể từ giây phút gặp Thượng Linh, Huệ Nhi đã
hiểu, đối thủ của mình thực sự xuất hiện.
Sau nhiều lần được
dạy bảo, Huệ Nhi cũng nhanh chóng “trưởng thành”. Cô nàng thay đổi chiến lược, “tiếp cận” Thượng Linh, đồng thời chờ đợi thời cơ để “sửa lưng”
cô.
Buổi chiều đó, Diệp Thố đang họp qua vệ tinh với ban lãnh
đạo khách sạn thành phố S trong phòng, Huệ Nhi chủ động đến kéo Thượng
Linh ra quán bar. Cô nàng bảo Thượng Linh, hôm qua có hai người khách
vừa đến đây, là một đôi minh tinh scandal rất nổi tiếng.
Đương
nhiên, dụng ý của cô nàng không phải là đến xem minh tinh. Huệ Nhi và
anh chàng minh tinh đó cũng có quen biết đôi chút, biết anh ta rất đa
tình, lại còn thích những cô gái có tính cách quả quyết.
Anh
chàng minh tinh ấy vừa giàu có lại vừa đẹp trai, nghe nói chưa từng có
cô gái nào lọt vào tầm mắt của anh ta mà không bị chinh phục. Mục đích
của Huệ Nhi là để Thượng Linh tự thay lòng đổi dạ, từ bỏ Diệp Thố.
Tình hình thuận lợi đúng như những gì cô nàng dự đoán, Thượng Linh nói
chuyện vô cùng vui vẻ với hai minh tinh đó (thực ra chỉ vì cô quá rầu rĩ nên ngồi tán gẫu mà thôi).
Sau đó, khi mọi người rủ nhau đi
bơi, anh chàng minh tinh kia liền hỏi Thượng Linh có biết bơi hay không
thì đi chơi cùng họ. Nhưng Thượng Linh chỉ lắc đầu, nói không thích.
Người nói chẳng có ý gì nhưng người nghe lại cứ tưởng bở.
Lúc sau, Huệ Nhi kéo Thượng Linh đi, vô cùng thành thật mời cô cùng
ngắm san hô. Cô nàng bảo Thượng Linh, không biết bơi cũng chẳng sao cả,
không cần xuống nước, dải san hô ấy rất nông, chỉ cao hơn một mét,
thuyền lớn không vào được nên phải chèo thuyền độc mộc, cách không xa
phía còn lại của hòn đảo.
Thượng Linh nhìn cô nàng: “Vậy có cần gọi hai người vừa rồi cùng đi không?”
“Họ đến đây đã mấy ngày, cũng đi xem hết cả rồi, chỉ hai chúng ta đi
thôi! Chị cứ yên tâm, em chèo thuyền giỏi lắm, bây giờ mặt trời chưa
lặn, qua đó nhìn rõ lắm, thích vô cùng, còn có những đàn cá tuyệt đẹp
nữa. Chúng ta có thể mang theo cần câu, tiện thể đi câu luôn!”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái đứng trước mặt mình, xem chừng có vẻ rất thành thật. Thượng Linh trong lòng thầm khen ngợi rồi cũng cười thật
tươi: “Được thôi!”
Tất cả đều rất thuận lợi, hai người đến phía còn lại của hòn đảo, thuê thuyền hạ thủy. Dường như để thể hiện rằng
mình chèo thuyền