
gần, đỡ cánh tay đưa Thượng Linh lên ca nô. Vừa bước lên đó, những giọt nước trên người cô đã làm ướt hết cả mặt sàn. Thượng Linh nhặt dải băng đeo cổ đưa cho Diệp Thố, định đỡ anh lên xe lăn, nhưng vừa bước đến gần, anh đã kéo cô lại. Anh sa sầm mặt
mày, để cô đứng trước tay vịn ca nô quay mặt ra phía biển, sau đó áp
người vào lưng cô, cùng lúc đó nhanh chóng tháo cúc áo mình.
Thượng Linh đang lấy làm kỳ lạ vì bị phạt đứng, bỗng cảm thấy vạt áo của người đứng sau dường như đã cởi ra. Làn da ấm áp chạm lên tấm lưng dính sát vào bộ quần áo ướt sũng, thì ra chiếc áo vẫn còn hơi ấm cơ thể anh
đã bao bọc lấy thân người cô.
Nói cho hình tượng một chút, lúc này cô chẳng khác gì như đang cuốn chung với anh trong cùng một chiếc áo.
“Đừng cử động!” Thượng Linh định quay người bỗng nghe thấy giọng anh vang lên bên tai, mang theo cả hơi ẩm của gió biển.
Cô nghiêng đầu, đúng lúc hơi thở anh nhấp nhô lên xuống trên gò má, lúc lâu sau anh mới khẽ nói: “Quần áo của em mỏng quá!”
Lúc này cô mới vỡ lẽ. Chiếc áo phông màu trắng của cô mặc đã hoàn toàn
biến thành vật trang trí khi ngấm nước biển, bộ quần áo màu hồng nhạt
hai mảnh bên trong hiện lên vô cùng rõ nét.
Cô không quan tâm:
“Em mặc đồ bơi bên trong, định mặc ra ngoài nhưng sợ bị cháy nắng nên
không cởi bộ đồ bên ngoài ra. Vậy bây giờ em cởi ra là được rồi!” Cô
thấy sự động chạm gần gũi với A Thố như lúc này còn ngại ngùng hơn so
với việc chỉ mặc mỗi bộ đồ bơi.
“Không được!” Anh thốt lên hai tiếng đều đều, tay phải cuộn tròn lấy cô, ôm cô thật chặt vào lòng.
“Tại sao?”
Đợi cả hồi lâu anh vẫn không trả lời, cho đến khi ca nô vào bờ, khi đã
bọc kín cô từ trên xuống dưới bằng chiếc khăn người khác mang đến, anh
mới thốt lên: “Chỉ có anh, mới được phép nhìn!”
“…”
***
Tối đó, Diệp Thố cho cô biết, An Huệ Nhi sẽ bị tống khứ về, anh sẽ
không bao giờ để chuyện như hôm nay xảy ra nữa. Còn A Ảnh và Mễ Mễ, bạn
hiền của cô sẽ đến đảo vào ngày mai.
Lúc đó, hai người đang ăn
tối dưới ánh nến trong nhà hàng ven biển. Mặt biển xanh biếc ban ngày
giờ đây đã biến thành màu đen sâu thẳm dưới màn đêm. Bầu trời mênh mông
bát ngát, quay lại nhìn bãi cát, mỗi bàn ăn ngoài trời chỉ được thắp
sáng bằng ánh nến yếu ớt trở nên lãng mạn đến vô cùng.
“Sao lại nghĩ đến việc để cả A Ảnh và Mễ Mễ đến đây?”
Anh nhìn cô: “Chẳng phải em luôn kêu là buồn chán hay sao? Anh mong khi ở bên anh, em sẽ không thấy quá nặng nề.”
“Cám ơn anh!” Cô tập trung cắt miếng cá tuna nướng trong đĩa, làm xong cô đổi đĩa để anh ăn cho tiện.
“Không cần phải khách sáo với anh!” Anh chau mày.
“Nên thế thì hơn.” Gương mặt cô bình thản, giọng nói mang hàm ý rất rõ: “Bạn bè với nhau, nên lịch sự thì tốt hơn!”
“Chúng ta không phải là bạn bè.” Anh trầm giọng: “Chỉ là đàn ông và đàn bà, anh không muốn quá độc đoán, nên sẽ cho em thời gian suy nghĩ.
Nhưng em hãy nhớ, anh là người duy nhất em được phép lựa chọn!”
Thượng Linh ngơ ngác, vừa rồi… liệu có thể coi là một lời tỏ tình được không?
Thấy cô không nói gì, anh lại dịu giọng hơn: “Tiểu Linh, chuyện giữa
đàn ông và đàn bà, chúng ta cũng đã làm rồi! Em có thấy không thực tế
chút nào khi lúc này còn nói với anh hai tiếng “bạn bè” hay không? Giữa
chúng ta chỉ có thể xảy ra hai khả năng, một là người qua đường, một là
tình nhân. Anh không mong sẽ xảy ra khả năng thứ nhất, nên anh sẽ chờ
đợi. Em cứ suy nghĩ kĩ đi!” An Huệ Nhi ủ ê rời khỏi đảo, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa ngọn lửa âm ỉ. Rõ ràng cô nàng vẫn còn con át chủ bài mai phục trên đảo. Chỉ đáng tiếc là lúc Huệ Nhi rời đi, Thượng Linh vẫn nằm ngủ trong phòng nên không
trao nhau được ánh mắt cuối cùng.
Đặt chân lên hòn đảo này lâu
như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Thượng Linh ngủ nướng. Có lẽ do lúc
trước đi bơi về quá mệt, nên cô đã ngủ li bì, đến khi tỉnh dậy trời đã
chuyển sang chiều.
Thượng Linh thấy A Ảnh và Mễ Mễ đang ngồi uống nước trong quán cà phê, hai người đã đến đảo từ sáng.
Cô ôm chầm lấy Mễ Mễ sau bao ngày không gặp, trách Mễ Mễ không gọi cô dậy sớm hơn.
“Gọi cậu dậy á? Thôi xin! Ông chủ “mỹ nhân” của cậu hạ lệnh không cho
phép bất kì ai làm phiền giấc ngủ của cậu.” Mễ Mễ tức giận nói: “Khốn
kiếp! Kẻ đáng ghét nhất là A Ảnh. Đến giờ này rồi mà vẫn tuyệt đối phục
tùng Diệp Thố! Uổng công mình không về nhà ăn Tết đi cùng anh ta tới
đây. Giờ này, tác dụng duy nhất của mình là làm bạn với cậu, giúp cậu
giải sầu trong những ngày buồn tẻ! Khốn kiếp, khốn kiếp…”
Thượng Linh bị mắng lây, mặt bắn đầy nước bọt.
Sau này cô cứ nghĩ mãi, có lẽ lần đó Mễ Mễ đã tức giận thực sự. Hạ mình theo đuổi một người đàn ông mà đến nửa năm trời chẳng có chút khởi sắc, đúng là sự đả kích rất lớn đối với người luôn thuận buồm xuôi gió trên
tình trường như Mễ Mễ.
Thượng Linh nghĩ, có lẽ đây là nguyên nhân lớn nhất khiến sau này Mễ Mễ điên cuồng tấn công anh chàng minh tinh.
***
Thiên kim tiểu thư đi rồi, nhưng bạn của thiên kim tiểu thư vẫn ở lại.
Khách đảo vốn ít, không gian lại nhỏ bé, gần như đi đến đâu cũng đều gặp mặt nhau cả.
Anh chàng minh tinh tên là Âu Lực Tư, người T