
đã đồng ý giúp Hoa Ninh, đương nhiên không thể không ra ngoài.
Sau khi ăn trưa, Hoa Ninh đưa cô đến trung tâm biểu diễn nghệ thuật. Nhìn chiếc xe Hoa Ninh lái, Thượng Linh mới biết thì ra cậu ta cũng là công tử con nhà giàu, chỉ vì hồi đi học
rất giản dị nên mọi người đều không hay biết.
Đầu tháng năm,
bầu trời trong xanh như mặt biển, những đám mây nhẹ trôi, mùi hương ngọt ngào bay trong gió. Thượng Linh mặc một chiếc áo len cổ thuyền màu nhạt mềm mại, để lộ phần xương đòn gợi cảm, phía dưới mặc một chiếc váy bò
ngắn cùng quần tất, cộng với mái tóc ngắn gần đến vai, đi bộ thật nhẹ
nhàng dễ chịu.
Chỉ có điều, cũng chẳng vui vẻ được bao lâu. Đến trung tâm biểu diễn, Hoa Ninh đang đợi Thượng Linh ở đó, cậu ta liền
đưa cô đến trước cây piano trên sân khấu.
Cây đàn đã được mở
nắp, bên trên còn đặt một quyển tổng phổ nhạc đã mở đến trang có bản
“Tears” của The Daydream. Thế này là thế nào? Thượng Linh ngỡ ngàng.
“Ngày xưa lần đầu tiên gặp nhau, đúng vào lúc chị đang chơi bản nhạc
này. Lúc đó em còn chưa biết tên, mãi đến tận khi tốt nghiệp mới tìm
được tên bản nhạc. Em muốn hôm nay được nghe chị chơi bản này một lần
nữa.”
Thằng bé này… không bị làm sao đấy chứ? Đang yên đang lành lại muốn nghe cô chơi đàn?
Thượng Linh vô cùng thiện chí giải thích cho Hoa Ninh. Thứ nhất, cô đã
không chơi bản nhạc này nhiều năm nay rồi. Thứ hai, có rất nhiều người
biết chơi bản nhạc này, Hoa Ninh không cần phải nhờ cô giúp đỡ như vậy
đâu. Cô chỉ muốn kiếm bữa cơm thôi, chứ chẳng muốn bị mất mặt.
Nhưng Hoa Ninh vẫn khăng khăng bắt cô chơi đàn, đến nỗi cô quyết định phải ném bỏ mọi thiện chí.
“Là em bắt chị chơi đấy nhé, đừng có hối hận đấy!” Nói xong Thượng Linh ngồi xuống trước cây đàn.
Hoa Ninh đứng bên cạnh chăm chú nhìn Thượng Linh mỉm cười. Ba mươi giây sau, nụ cười trên mặt Hoa Ninh cứng đơ lại… Một phút sau, nụ cười co
rúm…
Sau hai phút, cậu bé đẹp trai nghiêng ngả đứng không vững…
Hoa Ninh đúng là có tinh thần thép, Thượng Linh chơi đàn dở đến độ
chính cô cũng không nghe nổi, vậy mà nghe xong cậu chàng không chỉ vỗ
tay thật to, lại còn lái xe đưa cô đi hóng mát.
Sau hôm đó, Hoa Ninh thỉnh thoảng cũng gọi điện đến, có khi mời cô đi ăn cơm, có khi
tìm cô cùng đi uống cà phê. Tuy Thượng Linh đã từng nghi ngờ Hoa Ninh có ý đồ gì đen tối, nhưng ngặt nỗi cậu ta chẳng có bất kì hành động hay
lời nói đáng nghi nào, nên thành ra lâu ngày cũng không còn để ý đến
nữa.
Trái lại, Diệp Thố lần nào bắt gặp cô nghe điện thoại đều
nhíu mày không hài lòng, ánh mắt ấy giống như ông chồng đang nhìn bà vợ
đắm đuối.
Thượng Linh thấy khó chịu, hai người chỉ sống cùng
nhau thôi mà, cũng chẳng phải là người yêu thật sự, cứ coi như có người
khác theo đuổi cô thì nào phải việc của anh. Chỉ có điều sống cùng nhau
lâu như vậy, đến cả cô cũng bắt đầu không hiểu rõ về mối quan hệ của hai người. Anh quản lý cô rất chặt, đi đâu cũng đưa cô đi cùng.
Có một lần Thượng Linh không đi dự tiệc cùng Diệp Thố, khi về đến nhà,
người anh sặc mùi rượu. Thượng Linh đang ngồi xem tivi, thấy anh đứng
không vững liền chạy đến đỡ anh lại sô pha. Đang định lấy khăn ướt đắp
cho anh nhưng vừa đi được mấy bước anh đã kéo cô lại. Thượng Linh ngã
lăn ra ghế, vẫn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã xoay người đè cô xuống.
Những ngón tay vội vã trượt dưới vạt áo cô, giây phút ấy cô có thể cảm
nhận rất rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể và hơi thở gấp gáp của anh. Cơ
thể nóng rực áp sát vào người cô, khiến cô không thể nào lẩn tránh nổi.
Những nụ hôn tới tấp kéo đến làm cô không thể thở được.
Hai người nằm trên sô pha, anh cắn tai cô trong hơi thở khó nhọc, ham muốn ấy thật rõ ràng.
“A Thố, em không thích anh làm vậy với em đâu!” Thượng Linh hoảng loạn
đẩy anh, tưởng rằng lần này mình sẽ không thoát nổi. Nhưng anh làm đúng
như lời cô nói, từ từ thở chậm lại, đứng dậy bước vào nhà tắm. Thượng
Linh tựa người trên sô pha nghe tiếng nước chảy, bỗng thấy trong lòng
thật ấm áp.
Thì ra Mễ Mễ nói đúng. Hai người có thể cùng nhau
sống dưới một mái nhà mà không hề xảy ra chuyện gì, không phải vì cô
giỏi lẩn tránh mà vì anh không muốn ép buộc cô.
Thực ra anh rất muốn cô, nhưng vì cô không bằng lòng nên anh cũng không làm chuyện đó.
Có phải A Thố thực sự rất thích cô không? Còn cô thì sao? Cho đến nay
rốt cuộc cô còn kháng cự điều gì? Trên đời liệu có được một người đàn
ông chiều chuộng cô như anh? Có lẽ, cô không nên cứ khăng khăng những
điều vô vị ấy nữa, thử cảm giác đi bước đầu tiên đôi khi lại là lựa chọn đúng đắn.
Thượng Linh biết mấy ngày nữa là đến sinh nhật Diệp
Thố. Giờ này năm ngoái cô vừa vào VIVS, không hay biết ông chủ mình là
ai, nên đương nhiên không thể chúc mừng sinh nhật anh được. Năm nay, cô
muốn chọn cho anh một món quà và đón sinh nhật cùng anh.
***
Cha Diệp Thố đột nhiên tìm gặp, lúc đó Thượng Linh đang ở cửa hiệu
Cartier chọn kẹp áo sơ mi, mắt dán vào chiếc nhẫn kim cương người phụ nữ bên cạnh đang đeo, nhẩm tính xem liệu mình có nên dùng chiếc thẻ Diệp
Thố đưa để mua một cái về đeo hay không.
Vẫn chưa mua