
t?”
An Tiểu Tâm gật đầu một cái, suy nghĩ một chút không đúng, lại lập tức lắc đầu.
Anh Bồi cười: “Muốn biết, thì đi lên xem một chút.”
“Ừ. . . . . .” An Tiểu Tâm do dự, đã trễ thế này, nhưng mà chuyện của Tiểu Thao không thể trì hoãn, cắn cắn môi nói, “Được rồi.”
Mi tâm của Anh Bồi, lại lần nữa cau lại .
Đi theo Anh Bồi vào phòng, An Tiểu Tâm tò mò hết nhìn đông tới nhìn
tây. Không tưởng tượng được xa hoa như thế, gian phòng lắp đặt thiết bị
đơn giản mang hơi hướng mạnh mẽ, tông màu chủ đạo là màu tro và màu xám
sang trọng, đồ dùng trong nhà là màu trắng , chính là phong cách Anh Bồi thích.
Anh Bồi cởi áo khoác, tháo cà vạt ra, bảo An Tiểu Tâm ngồi xuống,
còn mình thì đi vào trong phòng đổi lại quần áo đơn giản thoải mái,
thuận tiện rửa mặt.
Lại ra ngoài, trên người anh thoải mái hài lòng , trên tóc còn dính
một chút nước không lau sạch, làm cho lập thể ngũ quan thêm một tia gợi
cảm.
Anh đi tới quầy rượu, bắt đầu pha coffee.
An Tiểu Tâm rất không tự nhiên, lại không dám khắp nơi lộn xộn, chỉ
có thể đứng ở cửa sổ sát sàn phòng khách nhìn quanh ra ngoài.
“Nhìn cái gì chứ?” Anh Bồi vừa pha cà phê vừa hỏi.
“A, không có gì, thì ra phía dưới này chính là sân thể dục trường trung học .” An Tiểu Tâm không biết nói chuyện gì.
“Đúng, ban ngày ở chỗ này nhìn người ở trong sân thể dục vô cùng
rõ ràng. Bọn họ động tác kỳ kỳ quái quái, thật khiến cho người ta xem
thế là đủ rồi.” Anh Bồi hời hợt nói.
An Tiểu Tâm im lặng, mặt đỏ lên. Chẳng lẽ, cô bình thường mặc quần
áo, ở trong sân thể dục thừa dịp bốn bề vắng lặng làm động tác tức cười, tất cả đều bị anh thấy được? Anh thấy cũng không sao, có phải những hộ gia đình khác trên tầng này cũng nhìn thấy hay không? A, không còn mặt
mũi gặp người khác nữa.
“Tới đây, cà phê pha xong rồi.” Anh Bồi gọi.
“Ừ, tới.” An Tiểu Tâm từ từ xoay lại, cùng Anh Bồi cách quầy rượu nhỏ, ngồi đối diện.
Anh Bồi dùng điều khiển ti vi mở nhạc, âm thanh đàn vi-ô-lông du
dương triền miên vang lên, hai người thưởng thức cà phê, cũng không nói
chuyện.
Anh Bồi nâng mí mắt liếc An Tiểu Tâm một cái, cô rõ ràng có tâm sự.
Bình thường vừa uống cà phê vừa chuyên tâm thưởng thức âm nhạc, sau đó
sẽ thoải mái thở ra một hơi. Nhưng hôm nay, cô lại không có loại biểu
hiện này.
Anh Bồi thưởng thức cà phê không nói lời nào, chờ An Tiểu Tâm nói.
Quả nhiên, ánh mắt An Tiểu Tâm ở trong phòng nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, rốt cuộc ho nhẹ một tiếng nói: “Cà phê uống rất ngon.”
“Đúng.” Anh Bồi gật đầu.
“Anh hôm nay rất bận?” An Tiểu Tâm lại hỏi.
“Ừ, vẫn phải đi họp. Đúng rồi, em gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì sao?” Anh Bồi thử hỏi.
“Không có. . . . . . Không có gì.” An Tiểu Tâm đáp.
“Hả.” Anh Bồi còn chưa hỏi tới.
“Ừ. . . . . . Anh Bồi, công ty chúng ta, sẽ giúp đỡ một số sinh viên ở trường học xuất sắc ra nước ngoài du học sao?” An Tiểu Tâm thận trọng mở đề tài.
Anh Bồi xoay vòng vòng cái chén trong tay nói: “Trước kia không có, gần đây công ty con, bắt đầu có một số.”
“Em nghe nói, công ty chúng ta giúp đỡ sinh viên xuất sắc đi nước Đức học phiên dịch tiếng Đức-Anh, việc này đối với công ty chúng ta có
ích lợi gì?” An Tiểu Tâm hỏi.
“Ba anh thích nhất kỹ thuật của nước Đức, chúng ta ở nước Đức
thành lập rất nhiều phòng thí nghiệm, số lượng kỹ sư người Đức ở đây
cũng không ngừng tăng lên. Chúng ta bây giờ nhu cầu cấp bách là nhân tài tinh thông cả ba ngoại ngữ: Trung, Anh và Đức, tốt nhất là người Trung
Quốc. Người như vậy khó tìm, thay vì thuê lương cao, không bằng chính
mình tự bồi dưỡng.”
“Ồ, “ An Tiểu Tâm trầm tư, nghĩ tới như thế nào mới có thể dẫn đề tài đến trên người Đặng Dịch Thao.
Đang có điểm mất hồn, An Tiểu Tâm đột nhiên cảm giác có ngón tay dịu dàng, ở trên mặt mình vuốt ve.
“Lại mất hồn rồi, nghĩ gì thế?” giọng nói của Anh Bồi nhẹ nhàng vang lên, xen lẫn trong giai điệu của tiếng đàn vi-ô-lông, như có như không ấm áp lòng người.
An Tiểu Tâm cứng đờ, không dám ngẩng đầu nhìn anh, hô hấp lập tức
trở nên dồn dập, cảm thấy tay Anh Bồi đang từ từ đem tóc cô vén ra sau
tai, sau đó khéo léo ở vành tai cô lấy ngón tay cái và ngón trỏ xoa nắn
vuốt vuốt.
Một tiếng “dụ dỗ”, ngọn lửa từ tai chuyền lên, lan tràn tới gương
mặt, đốt lên đến tận cổ. An Tiểu Tâm nghĩ phủi sạch đôi tay đang phóng
hỏa kia, nhưng tay cô làm thế nào cũng không giơ lên được, giống như có
ngàn cân nặng vậy.
Anh Bồi không biết đứng lên từ lúc nào, đi vòng qua sau lưng An Tiểu Tâm. Cánh tay dài ôm lấy hông của cô, An Tiểu Tâm đang ở trên ghế bị
kéo xuống, hoàn toàn dựa vào trong ngực Anh Bồi.
Phía sau lưng của cô đã dính sát vào lồng ngực Anh Bồi. Da cùng da ở giữa chỉ cách có hai tầng vật liệu may mặc mỏng manh, tim Anh Bồi mạnh
mẽ đập, từng tiếng tiến vào trong lòng cô.
Hơi thở của anh, phun ở trên cổ cô trắng nõn, càng ngày càng nóng.
Môi của anh, từ phía sau ngậm vành tai của cô, tinh tế gặm, cắn.
An Tiểu Tâm chân như nhũn ra, vô lực dựa vào anh, hai cánh tay của
anh ở trên eo cô quấn quít thật chặt, giống như muốn đem cô tiến vào
trong cơ thể.
“Đừng. . . . . .” A