
a nhà anh, mắng anh mấy câu làm trong lòng anh
thế nhưng kỳ lạ không còn cảm thấy khó chịu nữa. Nhớ tới hành động, việc làm của An Tiểu Tâm, còn có chút buồn cười.
Anh nhìn bóng đêm đen thùi, lẩm bẩm nói: “An Tiểu Tâm, em có thể dũng cảm thêm một chút nữa không.”
Bốp” Lý Anh Ái đánh một cái trên đầu An Tiểu Tâm: “Em ngu à? Anh ta nói em không phải phụ nữ có thể cùng anh ta nói điều kiện, đây không phải nói rất rõ ràng sao?”
“Này, chị mà còn đánh em nữa, em sẽ không nói với chị nữa đâu.” An Tiểu Tâm xoa đầu đau, tức giận nhìn Lý Anh Ái.
Hôm nay vừa đúng vào thứ bảy, ban ngày cùng với Lý Anh Ái đi dạo
phố, buổi tối mua đồ về nấu ăn. Vừa ăn vừa ở Lý Anh Ái từng bước dụ dỗ , đem chuyện của mình và Anh Bồi kể lại.
Gần đây cô cũng không biết mình bị sao nữa, trong lòng nghẹn nghẹn
lại khó chịu, có cái gì đó đang muốn thoát ra. Tâm tình lo được lo mất,
cái gì cũng không nắm được chủ ý, quả thật giống như cô gái nhỏ đang
trong giai đoạn mối tình đầu. Vì vậy, Lý Anh Ái thành người tốt nhất có
thể lắng nghe cô nói. Dĩ nhiên, cái người lắng nghe hết sức tẫn trách,
đem ngững điều cô muốn nói và không muốn nói moi hết ra .
“Ý tứ của anh ta quá rõ ràng còn gì , em so với những người phụ
nữ kia đặc biệt hơn, em không phải là người cùng anh ta nói điều kiện,
mà là người phụ nữ anh ta muốn nói chuyện yêu đương.” Lý Anh Ái tận tình khuyên bảo nói.
An Tiểu Tâm trợn to hai mắt, không thể tin nói: “Thôi đi, chị từ câu này phân tích ra nhiều như vậy? Chị lại không phải con giun trong bụng anh ta (hay là đi guốc trong bụng )? Hơn nữa, anh ta muốn cùng em nói yêu đương, em còn lấy làm lạ đấy. Để
cho anh ta đi tìm những người kia có sắc có tài, lại nhiệt tình đi.”
Nói xong, lại hung tợn bổ sung thêm một câu: “Sớm muộn gì bị AIDS.”
“Chậc chậc, xem em ăn dấm kìa, chỉ giỏi khoác lác thôi.” Lý Anh Ái cười nhạo cô.
“Lý Anh Ái!” An Tiểu Tâm hoài nghi nhìn cô, “Có cái gì không đúng, tại sao lại nói giúp Anh Bồi?”
“Khụ khụ khụ” Lý Anh Ái đang uống nước, sặc một cái, cô để ly xuống cười hì hì nói: “Tiểu Tâm , nói cho em biết một tin tức tốt, chị và Hàn Mai đổi chỗ, chị làm tổ trưởng tổ thư ký của Anh Bồi rồi.”
“Chị từ tổ trưởng tổ thư ký của tổng giám đốc lại trở thành tổ trưởng tổ thư ký của phó tổng , có cái gì mà đắc ý.” An Tiểu Tâm đả kích cô.
“Em biết cái gì, chủ tịch ấy sớm muộn gì cũng nghỉ hưu. Anh Bồi
là người kế nhiệm, như vậy người bên cạnh anh ta mới có hy vọng thăng
tiến nhất. Nhìn chuyện gì cũng phải nhìn về lâu về dài, không thể chỉ
nhìn trước mắt.” Lý Anh Ái xem thường An Tiểu Tâm.
“Vậy chị cách em xa một chút, nói không chừng chị cũng dính bệnh
gì vào người. Chị không phải nói muốn bỏ tiền mua một đêm của Anh Bồi
sao? Lúc này có cơ hội.” An Tiểu Tâm lẩm bẩm, như thế rất tốt , chỉ
có duy nhất một người bạn thân, lại chạy đến bên cạnh Anh Bồi làm việc.
Như vậy chẳng phải bắt đầu nói giúp Anh Bồi sao.
“An Tiểu Tâm.” Lý Anh Ái đem chiếc đũa gõ vào trên mặt bàn, hai cái tay bấm vào trên mặt An Tiểu Tâm, dùng sức véo thịt trên hai gò má cô.
An Tiểu Tâm đau đến mau chảy nước mắt, vội cách xa Lý Anh Ái thích cấu véo cấp cứu mặt của mình.
Hai người hi hi ha ha đang nháo, điện thoại của An Tiểu Tâm vang lên.
An Tiểu Tâm đẩy Lý Anh Ái ra , hơi thở bình tĩnh, mới nhận điện thoại.
Hóa ra là mẹ Tiểu Thao.
Tiếng nói của mẹ Tiểu Thao vừa hưng phấn lại lo lắng: “Tiểu Tâm , hôm nay công ty Thần Hâm cho chúng ta biết, Tiểu Thao có thể được bọn
họ giúp đỡ cho đi du học. Dì biết rõ đây đều là công lao của con, thật
không biết cảm ơn con như thế nào.”
“Có thật không? Thật tốt quá. Dì à, chuyện này con không giúp
được gì cả, dì không phải cám ơn con. Nếu nói như vậy, cách ngày Tiểu
Thao xuất ngoại cũng không xa. Ngày mai là chủ nhật, con và dì đi mua
cho Tiểu Thao chút đồ .” An Tiểu Tâm vui vẻ ra mặt nói, tựa hồ không phải chỉ riêng chuyện của Tiểu Thao được giải quyết mà vui vẻ.
“Ừ, Tiểu Tâm, nhưng mà Tiểu Thao hình như không vui vẻ lắm, nó có lẽ sẽ đi tìm con. Nếu mà nó nói từ bỏ đi nước Đức,con nhất định phải
thay dì khuyên bảo nó. Dì rất hiểu nó, thằng bé chắc chắn sẽ nghe lời
con.” Mẹ Tiểu Tha lo lắng nói.
“Tại sao? Có thể được đi nước Đức là chuyện tốt mà.” An Tiểu Tâm kỳ quái.
“Ừ, dì cũng không biết, dù sao,con hãy thay dì khuyên bảo nó.” Mẹ Tiểu Thao dặn dò.
An Tiểu Tâm không giải thích được cúp điện thoại, Tiểu Thao tại sao không muốn?
An Tiểu Tâm lắc lắc điện thoại, nhìn Lý Anh Ái ăn uống thả cửa , hé miệng cười nói: “Chuyện của Tiểu Thao, xong.”
Lý Anh Ái bĩu môi, nhìn cô vẻ mặt vui vẻ khinh bỉ nói: “Em đắc ý
đi, không cùng Anh Bồi lên giường, chuyện vẫn được giải quyết. Thật
không biết Anh đại thiếu gia nghĩ thế nào, lại duy trì vụ buôn bán lỗ
vốn này.”
“Lý Anh Ái, em nói chị có thể thuần khiết một chút hay không? Em lúc nào muốn cùng Anh Bồi lên giường. . . . . .” An Tiểu Tâm tâm tình tốt, chống nạnh chuẩn bị cùng Lý Anh Ái tranh cãi.
Nhưng mà lời còn chưa nói hết, thì nghe cửa chính bị kịch liệt đập,
thanh âm to lớn làm Lý Anh Ái và An Tiểu Tâm giật nảy mình. Lý Anh