
ở trên ghế sa lon, chân bắt chéo, thần thái nhàn nhã.
Tôiy Tiểu Thao đặt ở trên tay nắm cửa, cũng không quay đầu lại: “Không có gì để nói.”
“Cậu sợ cái gì? Không dám nói?” Anh Bồi thanh âm thật bình
tĩnh, không có ý vị khiêu khích, thế nhưng sự tự tin lại làm cho Tiểu
Thao nghe được khí huyết dâng trào.
Cậu hít một hơi thật sâu, xoay người mấy bước đi tới trước sô pha, ngồi ở trước mặt Anh Bồi: “Nói đi.”
Nụ cười khóe miệng Anh Bồi sâu hơn, một tôiy chống cằm, nhìn Tiểu Thao không nói lời nào.
“Nói chuyện gì?” Tiểu Thao thiếu kiên nhẫn.
“Ừ, cậu cảm thấy tôi nên cùng cậu nói chuyện gì?” Anh Bồi hỏi ngược lại.
“Không có chuyện vậy tôi đi.” Tiểu Thao làm bộ phải đi.
“Rốt cuộc là trẻ tuổi, nôn nóng như vậy.” Anh Bồi chậm rãi nói.
“Anh đang ở đây khoe khoang với tôi sao? Khoe khoang anh có tất
cả, khoe khoang anh có thể tùy ý điều khiển cuộc sống của người khác
người khác? Tôi cho anh biết, tôi không cần anh bố thí, tôi muốn tự bằng năng lực của mình giành lấy thành công.” Tiểu Thao lớn tiếng nói.
“Coi như tôi khoe khoang thì sao. Tôi muốn biết, cậu làm thế nào
thành công? Chỉ bằng trình độ học vấn này và năng lực này của cậu? Hiện
tại trên thị trường sinh viên giống như cậu vừa nắm một bó to, cậu phải
thế nào liều mạng đứng đầu? Cậu có thể nói cậu chịu khổ nhọc vất vả,
nhưng nhà cậu không có tiền không có bối cảnh, dựa hết vào chính mình cố gắng là có thể vượt trội sao ?” Anh Bồi bén nhọn nói.
Đặng Dịch Thao quật cường đanh mặt, phản bác nói: “Anh thật là người thực tế đáng sợ.Thành công bây giờ của anh, cũng là dựa lưng vào gia cảnh tiền tài sao?”
Anh Bồi nhìn thẳng ánh mắt của: Đặng Dịch Thao “Tôi thừa nhận,nếu tôi không có một người cha tốt, nếu tính bằng năng lực của tôi có thể
cũng không có được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng như tôi đã nói qua,
nếu như mà tôi không có khả năng, vị trí này tôi cũng ngồi không vững.
Cho nên, thành công là tổng hợp nhiều phương diện nhân tố kết hợp, dựa
hết vào năng lực của mình không được, dựa hết vào tiền bạc bối cảnh cũng không được. Vấn đề của cậu là ở, cậu không thiếu năng lực, nhưng cũng
không có thang để một bước lên mây. Hiện tại, tôi có thể cung cấp cho
cậu một cái thang như vậy, coi như cậu dùng hết rồi vứt bỏ, tôi cũng
không có ý kiến gì.”
“Đây là vụ buôn bán lỗ vốn sao? Anh tại sao muốn cung cấp cho tôi không cần đền bù đây?” Đặng Dịch Thao biết trên đời này không có cái bánh nào tốt từ trên trời rơi xuống như thế.
Anh Bồi nhìn thật sâu Đặng Dịch Thao, thở dài một hơi, bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm nói: “Bởi vì, có vài người coi cậu so với cái gì cũng quan trọng hơn, nhìn cậu
mỗi ngày giống như một con kiến bận rộn, nhưng xung quanh lại vấp phải
trắc trở, xung quanh xem thường, khẳng định muốn chăm lo mù quáng.”
“Vậy quan hệ gì tới anh?” Đặng Dịch Thao không cách nào tỉnh táo, không cần suy nghĩ cũng biết Anh Bồi nói tới ai.
“Ừ, tôi với cậu không có quan hệ gì, nhưng quan hệ của tôi và cô ấy ước chừng sâu nặng. Tôi nghĩ, không cần tôi nói rõ, cậu cũng biết.” Anh Bồi cảm thấy có chút phiền não, anh không có thói quen cùng những
người khác bàn chuyện riêng, hơn nữa, còn là một tình địch không đủ
trọng lượng.
“Anh Bồi, nếu như anh đem cơ hội này cho tôi, vậy chẳng khác nào nuôi hổ làm loạn (nuôi ong tôiy áo). Tôi thích An Tiểu Tâm, không, tôi
yêu cô ấy, tôi sẽ không buông tay.” Đặng Dịch Thao kiên định nhìn Anh Bồi, không nhượng bộ.
“Cậu lấy cái gì yêu? Yêu là tùy tiện nói được sao? Để cho cô ấy đi theo cậu uống không khí?” Anh Bồi bĩu môi, “Tôi khuyên cậu, chờ khi cậ ucó đầy đủ năng lực tới cùng tôi cạnh tranh thì hãy nói yêu cô ấy.”
Mặt Đặng Dịch Thao trắng bệch không có chút máu nào, cậu nhìn Anh Bồi, bi ai phát hiện mình không phản bác được.
Anh Bồi đứng lên vỗ vỗ bả vai Đặng Dịch Thao : “Cậu vận khí tốt,
khó được tôi chịu nói nhiều như vậy. Có muốn hay không tiếp nhận giúp đỡ đi du học ở Đức, chính cậu tự quyết định.”
An hung dung xoay người muốn đi, Đặng Dịch Thao lại chợt ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Anh Bồi, tại sao nhất định là An Tiểu Tâm? Anh căn bản cũng không thật
lòng yêu An Tiểu Tâm, anh cùng nhiều phụ nữ chơi bời qua lại, thậm chí
là cùng cả Đinh Phổ Nguyệt. An Tiểu Tâm sẽ không chấp nhận anh, cầu xin
anh đừng quấy rầy cô ấy nữa.”
Anh Bồi xoay người lại nhìn Đặng Dịch Thao, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Được rồi, nếu hôm nay nói nhiều như vậy, vậy thì lại nói thêm một câu. Tôi
cho cậu biết, phụ nữ ở trong lòng tôi chia làm hai loại, một loại là An
Tiểu Tâm, một loại là những phụ nữ khác. Nói đến thế thôi, hẹn gặp lại.”
Anh Bồi đi ra cửa, Đặng Dịch Thao ngồi một mình ở trên ghế sa lon
nhìn chằm chằm cửa phòng, trong lòng giống như có nửa nồi nước nóng sôi
trào cơ hồ muốn bắn ra ngoài. Nếu như, Anh Bồi nói thật? Vậy Tâm Tâm làm thế nào? Cậu làm thế nào?
Anh Bồi chậm rãi đi ở trong vườn trường đại học đẹp đẽ, suy nghĩ một chút những lời vừa nói cùng Đặng Dịch Thao, không khỏi mỉm cười.
An Tiểu Tâm cùng những người phụ nữ ở bên cạnh anh trong quá khứ rất khác nhau, là người con gái anh nghĩ vĩnh viễn giữ