Duck hunt
Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323583

Bình chọn: 9.00/10/358 lượt.

người đàn ông tốt gả đi,

đừng làm cho mẹ tôi và ba chị vì chị lo lắng.” Đinh Phổ Nguyệt nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm, ánh mắt bén nhọn, cơ hồ nhìn xuyên thấu An Tiểu Tâm.

“Phổ Nguyệt, em phải đi đâu?” An Tiểu Tâm hỏi.

“Ha ha, đi tôi muốn đi một nơi. Chị đi đi, tôi không tiễn.” Đinh Phổ Nguyệt xoay người từ đầu đĩa DVD lấy ra CD.

Ánh mắt An Tiểu Tâm dừng ở trên đĩa CD, nhìn nó được Đinh Phổ Nguyệt cẩn thận gói kỹ, bỏ vào trong bóp da mang theo bên người.

An Tiểu Tâm cắn răng, đó là thuộc về Đinh Phổ Nguyệt , cô không thể lưu luyến.

Cô cắn cắn môi, chậm rãi nói: “Phổ Nguyệt, không thể kịp thời

phát hiện chuyện của em và ẩm ướt, là lỗi của chị. Nhưng vô luận như thế nào, ẩm ướt là vì chị mà chết . Chị vẫn sẽ cảm ơn anh ấy, còn có thể

tưởng niệm anh ấy, còn có thể chăm sóc mẹ của anh ấy và Tiểu Thao. Em

sống cuộc sống mới của em đi, hi vọng em có thể quên, có thể sống vui

vẻ. Phổ Nguyệt, trước khi đi, cùng dì và ba, chúng ta một nhà bốn người

tụ họp, được không? Đừng làm cho dì thương tâm, chị đi trước.”

Cô xoay người đi ra cửa chính, Tiểu Thao không nói được lời nào cũng muốn đi theo.

Đinh Phổ Nguyệt gọi Tiểu Thao lại: “Đặng Dịch Thao, cậu thật đúng là giống Đặng Dịch Triều, ngu muốn chết. Tại sao muốn nói cho An Tiểu

Tâm chuyện anh cậu và tôi? Cho dù muốn nói, cũng để chậm một chút. Phải chờ tới ngày cậu có năng lực chăm sóc An Tiểu Tâm mới được?”

Tiểu Thao mặt rét lạnh, xoay người lại hỏi: “Chị vẫn không để cho tôi nói, chính là vì nguyên nhân này? Tôi trước kia còn nhỏ tuổi, vẫn

không hiểu tại sao. Hiện tại tôi mới hiểu , chị là vì để cho Tâm Tâm

sống trong đau khổ, sống trong yêu thương tự cho là đúng , vĩnh viễn

chịu hành hạ, vĩnh viễn không thể tiếp nhận đoạn tình cảm khác. Tôi

không giống ngươi hèn hạ như vậy.”

“Ha ha, thôi, dù sao việc đã đến nước này, về sau cậu đừng hối hận là được.” Đinh Phổ Nguyệt khoát khoát tay, “Hẹn gặp lại.”

“Gặp lại!” Tiểu Thao nhìn Đinh Phổ Nguyệt thật sâu một lần cuối cùng, xoay người chạy đuổi theo An Tiểu Tâm. Đặng Dịch Thao ở bên ngoài trường đại

học ngoại ngữ dưới con đường rợp mát bóng cây bước đi chậm rãi ,sau cơn

mưa ướt át ươn ướt hơi nước đang giữa ánh nắng sáng sớm mùa hè từ từ

bay lên, hương cỏ tràn ngập khắp mọi nơi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng

chim nhỏ líu lo ríu rít.

Đặng Dịch Thao cả người từ từ trầm tĩnh lại. Đã trải qua kỳ thi tốt

nghiệp trước khi du học, tìm việc làm chờ đủ loại sự kiện, cậu cảm thấy

cả người trưởng thành không ít, nhìn người nhìn vật ở góc độ hoàn toàn

mới. Hiện tại đặt mình trong ở nơi này sân trường xanh mượt, nhìn đàn em khóa dưới trẻ tuổi đi ngang qua mình, trong lòng vừa có hâm mộ, lại có

cảm khái. Hâm mộ bọn họ vẫn có thể ở trong tháp ngà làm giấc mộng ngũ

sắc, cảm khái cuối cùng có một ngày muốn đi ra ngoài đối mặt trời cao

biển rộng bao la.

Nhìn đồng hồ, cậu tăng nhanh bước chân đi tới phòng thầy làm việc

chủ nhiệm. Lần trước cậu từ chối quyết định giúp đỡ du học lần nữa của

công ty Thần Sâm, thầy chủ nhiệm vẫn cảm thấy hết sức đáng tiếc. Hôm nay lại gọi cậu trở về trường học , đại khái là muốn nói chuyện này thôi.

Sải bước chạy vào tầng giáo vụ, lên tầng năm, đứng ở trước phòng

nhiệm làm việc thầy chủ, cậu thoáng thở một cái hô hấp bình thường, giơ

tôiy lên gõ cửa.

“Đi vào.” Bên trong có thanh âm dịu dàng sảng khoái của đàn

ông truyền tới, Tiểu Thao nghi ngờ nhìn biển tên phòng một chút, không

sai, là phòng làm việc của thầy chủ nhiệm.

Cậu khe khẽ đẩy cửa mở, một bên đẩy một bên lễ phép nói: “Xin hỏi, Chung chủ nhiệm có ở đây không? Tôi là Đặng Dịch Thao.”

Không có người trả lời, cậu đi vào mấy bước, phóng mắt nhìn sang,

nhìn thấy có một người đàn ông thon dài cao ngất đang đưa lưng về phía

cậu, mặt quay hướng cửa sổ. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói mắt không lưu tình chút nào xuyên thấu qua thủy tinh chiếu thẳng tới đây, Đặng Dịch

Thao híp mắt, chỉ có thể nhìn rõ hình dáng người nọ đường nét mạ vàng.

Cậu khẳng định, nggười này không phải thầy chủ nhiệm. Trên thân

người này có một loại khí phách trầm ổn, một loại tỉnh táo quý khí, một

loại nhuệ khí bức người. Những loại hơi thở này, cũng không phải ở trên

một người dạy học không biết mệt trong đại học sẽ có.

Có một loại người sẽ có, đó chính là người trên thương trường sát phạt quyết đoán, ví dụ như, Anh Bồi!

Đặng Dịch Thao ánh mắt lại híp một cái, một lòng nhắc nhở, nắm tôiy thật chặc, cố gắng để cho mình không cần khẩn trương.

Người bên cửa sổ rốt cuộc xoay người lại, ánh mặt trời màu vàng

buộc vòng quanh anh tôi như được đao khắc bên mặt. Đôi mắt lõm sâu, mũi

thẳng, môi mím chặt.

Anh khẽ mỉm cười, nói một câu: “Đã lâu không gặp.”

Đặng Dịch Thao nguội lạnh trả lời: “Tôi không cảm thấy vậy.”

Anh Bồi cười, xoay người đi ra khỏi phía trước cửa sổ kia ánh nắng vàng , dùng ngón tôiy chỉ ghế sa lon tiếp khách nói: “Ngồi.”

“Không cần, tôi tìm Chung chủ nhiệm, nếu ông ấy không có ở đây, vậy tôi đi.” Đặng Dịch Thao xoay người rời đi.

“Chính tôi nhờ ông ấy gọi cậu đến , muốn cùng cậu nói chuyện một chút.” Anh Bồi ngồi ngay ngắn