
ên, Chung Dương vội vươn tay tắt máy, sợ quấy rầy
đến giấc ngủ của Tả Á.
Anh mở điện thoại ra, nhắn tin vào số gọi nhỡ, nói lát nữa hãy gọi điện
tới, bây giờ Tả Á không nghe điện thoại được. Tin nhắn vừa gửi đi, chỉ
chốc lát sau đã có tin nhắn trả lời, nói, ok.
Lúc Chung Dương đọc xong tin nhắn, đang định đặt điện thoại xuống bàn, chợt có một tin nhắn thu hút sự chú ý của anh, anh không kiềm lòng mà mở tin nhắn ấy ra, không thể lầm được, tin nhắn này được gửi từ điện thoại của anh, hẹn gặp Tả Á tại địa chỉ nhà Lô Hi. Nhưng, anh không hề gửi cái
tin này mà, Chung Dương cũng dần hiểu ra, tin nhắn này là do Lô Hi gửi
đi, lúc đó cô nói muốn mượn điện thoại của anh để gọi về nhà cô..
Chung Dương tức giận đến nỗi muốn ném điện thoại đi, nhất định là Tả Á đã đến chỗ hẹn, cho nên có lẽ cô ấy đã chứng kiến được tất cả. Ngày hôm qua
chân Lô Hi không tiện đi lại, cho nên anh đã dìu Lô Hi vào nhà, nhà cô
ấy không có lấy một bóng người, vì thế, anh ở lại nhà chăm sóc cho cô
ấy, ngủ nguyên một đêm trên ghế sofa.
Tả Á, hóa ra cô biết tất cả, nhưng cô lại không trách móc anh, lúc anh
giải thích, cô còn nói cô tin tưởng vào anh, cô đột nhiên ngã bệnh như
thế, có lẽ đều là vì anh. Chung Dương giận bản thân mình vô cùng, càng
tức giận hơn nữa đây đều là mưu mô của Lô Hi, cô ta cố ý để Tả Á nhìn
thấy tất cả, cố ý gửi tin nhắn kia cho Tả Á, dụ cô ấy đến để cô ấy tận
mắt chứng kiến mọi chuyện. Không ngờ một cảnh kia lại bị mấy tay nhà báo chụp được.
Chung Dương đau lòng nắm lấy tay Tả Á, ý nói xin lỗi, nhưng Tả Á đã ngủ say.
Anh không biết Tả Á có thực sự không để tâm, có thực sự tha thứ cho anh
thật không?
Chung Dương và Tả Á đều không nhắc lại chuyện này, Tả Á vẫn làm bộ như không
biết gì hết, nhưng lần bệnh này khiến cô càng ngày càng gầy. Chung Dương cố gắng sắp xếp để được bên cô nhiều hơn, chăm sóc cho cô gấp bội, còn
đối với Lô Hi, anh không qua lại với cô ta nữa. Quá khứ không rõ ràng
giữa hai người đã trôi qua lâu rồi.
Ba, bốn ngày trước Tết, hai bên gia đình của hai người đã gặp mặt nhau,
mang theo ít quà năm mới tới thăm hỏi nhau. Ba mẹ của Chung Dương có thể coi như đã chấp nhận hôn sự này, mà người nhà Tả Á lại không coi trọng
Chung Dương cho lắm, nhất là sau khi đọc thấy tin tức của anh là Lô Hi
trên báo, vẻ mặt mọi người trong nhà nhìn anh không được tốt cho lắm.
Năm mới đến rất náo nhiệt, có điều cái loại náo nhiệt sau yên tĩnh này lại
khiến người ta có chút không quen. Tả Á ở nhà mẹ được ba hôm thì quay
trở lại nhà mình. Chuyện Chung Dương chăm sóc cho Lô Hi, cô cũng không
để ý tới nữa, lúc cô bị thương, cũng đã đón nhận sự chăm sóc của người
khác mà, nếu Chung Dương không chăm sóc cho Lô Hi, mới lại có chút không hợp tình.
Hôm nay Tả Á muốn đón năm mới với Chung Dương, nên gọi điện cho anh: “Chung Dương, em muốn ăn lẩu với anh, anh có thể tới đây không? Còn nữa vết
thương Lô Hi sao rồi?” Ba mẹ của Lô Hi không có ở trong nước, công ty
thì do anh quản lý, ngày gần sang năm mới cô ấy lại bị thương, cho nên
ông Chung và bà Chung đón Lô Hi về nhà mình, cùng đón năm mới. Những
điều này đều là do Chung Dương nói cho cô biết, Tả Á muốn những điều như thế này mình cần phải biết.
“Chút nữa anh qua, bây giờ thì…..”
Vừa mới nghe Chung Dương nói một câu, Tả Á liền nghe thấy tiếng hét của Lô
Hi trong điện thoại: “Chung Dương, em mặc kệ, nếu sau này không ai lấy
em thì nhất định anh phải cưới em đấy!”
“Này này, cháu đừng làm chuyện điên rồ nữa được không…..”
“Lô Hi, cháu mau xuống đây, bác Chung nghĩ cách giúp cháu được không?”
“Đúng vậy, bây giờ y học rất phát triển, tẩy vết sẹo đi cũng rất dễ dàng mà.”
Trong điện thoại di động liên tiếp phát ra những tạp âm, xem ra Lô Hi đang
làm loạn, Tả Á đang định cúp điện thoại, lại nghe Chung Dương bất đắc dĩ nói: “Tiểu Á, một lát nữa anh gọi lại cho em!”
“Ừ!” Tả Á buồn bã cúp điện thoại. Thôi, tự mình ăn vậy, mặc dù có chút cô
đơn, nhưng, ăn cơm như hoàng đế thế này, không điều gì có thể ảnh hưởng
đến tâm trạng của Tả Á được, cô ra sức ăn hết toàn bộ.
Lúc ăn no căng thì trời cũng đã tối hẳn, Tả Á thu dọn bát đũa, tắm rửa rồi
đi ngủ. Có lẽ Chung Dương không thể đến được rồi. Không ngờ một người
chín chắn như Lô Hi lại có lúc náo loạn lên như một người phụ nữ đanh đá như thế, có thể đoán ra Chung Dương đã bị quấn chặt rồi.
Tả Á ôm nỗi căm ghét Lô Hi mà đi ngủ, do ăn lẩu cho nên nửa đêm cô cảm
thấy hơi khát nước, Tả Á tỉnh lại, mặc dù đã mở mắt, nhưng vẫn ở trong
trạng thái ngái ngủ, mơ mơ màng màng đi ra ngoài phòng ngủ.
Vừa mới đẩy cửa ra ngoài thì đột nhiên bị ai đó bịt miệng lại, Tả Á “ưmh”
một tiếng, trái tim nảy lên một nhịp, sợ hãi vô cùng, lúc cô vừa giãy
giụa, chợt một luồng sáng lóe lên, một con dao liền được đặt lên cổ cô,
lành lạnh, người đứng phía sau hung bạo nói: “Dám kêu lên tôi sẽ giết
chết cô, không được nói, biết không?”
Tả Á sợ hãi đến quên cả thở, cô đột nhiên hiểu ra được, có trộm vào nhà cô rồi, Tả Á chợt tỉnh táo lại, cả người chảy mồ hôi lạnh, vội vàng gật
đầu, ý bảo rằng cô sẽ không kêu lên.
Người k