
ý thức được
thứ mềm mại gì đó là đầu lưỡi của Chu Sĩ Tranh. Đối phương chậm rãi hôn
lên lưng cậu, dùng âm điệu không chút để ý hỏi: “Thế còn đối tượng nụ
hôn đầu?”
Cậu lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Nhưng Lí Cẩn vừa
nói đến đây thì không biết vì cái gì, Chu Sĩ Tranh bất ngờ hung hăng đâm mạnh, địa phương yếu ớt không ngừng bị ma xát, Lí Cẩn nhịn không được
căng cứng cả người, ngậm chặt cự vật cứng rắn kia. Trừ bỏ đau đớn bên
ngoài, kỳ thật cũng không phải không có khoái cảm, nhưng mà bị cảm giác
xâm phạm này áp chế hết thảy. Cảm giác hành động của đối phương ngày
càng mãnh liệt, hô hấp Lí Cẩn cũng trở nên dồn dập, theo bản năng muốn
thối lui một ít, nhưng bàn tay đối phương đã kìm chặt thắt lưng cậu,
không để cậu trốn tránh, nơi giao hợp với nhau đã ướt sũng nhưng không
thể giảm bớt được cảm giác bỏng rát đau đớn này.
Lí Cẩn nhịn
không được mà rên rỉ, bởi vì biết được đối phương nghe thấy, nhưng động
tác lại tựa hồ bao gồm cả tức giận, cậu có chút khó hiểu mà chớp mắt.
Nhưng mà rất nhanh sau đó cậu không còn thời gian để suy nghĩ việc này.
Động tác Chu Sĩ Tranh ngày càng gấp gáp kịch liệt hơn, cậu chỉ có thể
tận lực thả lỏng cơ thể, tránh việc bị tổn thương. Sau khi mọi việc chấm dứt, Chu Sĩ Tranh thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Bị chà đạp
xong nằm bẹp trên giường, cả người bủn rủn vô lực, nơi kia vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng mà đối phương chính là kim chủ, Lí Cẩn vội vàng lộ ra một nụ cười khẽ lượng giải. Bất quá, thật đúng là…….đau quá.
Lúc Chu Sĩ Tranh mất đi lý trí giống hệt như dã thú, ôn nhu lúc trước hoàn toàn
biến mất, không chút lưu tình mà xông tới chiếm đất không ngừng xâm
phạm, phảng phất như muốn đem cậu nuốt vào trong bụng, không chỉ lưu lại không ít dấu hôn trên người, thậm chí còn không ngừng mút và vuốt ve hạ thân cậu, ép buộc cậu phát tiết, tới cuối cùng tính khí cậu căn bản
không thể đứng lên nỗi, dưới âu yếm của đối phương chỉ có miễn cưỡng
tiết ra vài giọt dịch.Nhưng mà cho dù như thế Chu Sĩ Tranh cũng không
buông tha cậu, hai người ở trên giường quần cả buổi sáng, tới gần giữa
trưa, Chu Sĩ Tranh cuối cùng cũng chịu kết thúc.
Hô hấp dần bình tĩnh lại, Lí Cẩn mở mắt ra nhìn đồng hồ báo thức, đứng dậy nói: “Em đi chuẩn bị cơm trưa……..”
“Không cần, em cứ nằm nghỉ đi.” Chu Sĩ Tranh nhíu nhíu mày, để cậu quay về giường nằm, chính mình đứng dậy rời đi.
Sau khi đối phương đi rồi, Lí Cẩn cuối cùng mới có dịp nhìn kỹ cơ thể mình, trên người tràn ngập hôn ngân, giữa hai chân dính đầy tinh dịch, trên
người đều là hương vị của đối phương…… nói ngắn gọn, vô cùng chật vật.
Hiện tại nhớ lại, Lí Cẩn vẫn không thể hiểu vì sao đối phương lại kích động
như vậy. Trong số những người cậu nhận thức, Chu Sĩ Tranh là người bình
tĩnh nhất, không phải là loại người lỗ mãng hay xúc động như vậy, bất
quá, bọn họ chỉ quen biết vài ngày, có lẽ cậu quan sát nhầm cũng không
chừng.
Tóm lại, vì để tiếp tục công việc này, khi đối mặt với kim chủ cậu vẫn nên cẩn thận một chút. Tuy rằng đối phương có thể là người
quen trong quá khứ, bất quá Lí Cẩn cẩn thận cũng không có ý muốn ôn lại
chuyện cũ, mặc kệ trước kia có quen biết hay không, từng có quan hệ gì,
hiện tại bọn họ đã ký hợp đồng mua bán, anh là kim chủ, cậu là trai bao, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Chính là biểu hiện của Chu Sĩ Tranh ít nhiều gì cũng đối cậu có chút để ý, xuất phát từ trực giác, Lí Cẩn có
thể khẳng định Chu Sĩ Tranh hơn phân nửa vì nhận ra cậu mới chọn, từ
điểm này đại khái có thể suy ra quan hệ trước đó của hai người cũng
không tầm thường…… nếu chỉ là bằng hữu cùng khóa, hoặc chỉ là người quen biết, thì không có khả năng Chu Sĩ Tranh cố ý bao dưỡng cậu.
Nhưng mà vô luận Lí Cẩn nghĩ cỡ nào cũng không thể nhớ ra, trong trí nhớ của
cậu tựa hồ không có loại hình như Chu Sĩ Tranh, cậu thậm chí còn không
thể xác định mình rốt cuộc quen biết đối phương từ khi nào. Cũng có thể
có một khả năng khác, kỳ thật chính là Chu Sĩ Tranh đơn phương biết cậu, còn cậu căn bản chưa từng lưu lại ấn tượng gì. Vô luận là đáp án nào,
Lí Cẩn cũng xác định một điều, chính mình không có hứng thú tìm tòi
nghiên cứu. Quên thì cứ quên đi, cậu không tính toán nhớ lại. Quá nhiều
trí nhớ chỉ làm đầu óc cậu thêm mệt mỏi, nếu đã muốn quên, vậy thì chứng tỏ Chu Sĩ Tranh cho dù từng tồn tại trong cuộc sống trước kia của cậu
thì đại khái cũng không phải người quan trọng…… biết điểm này là đủ rồi.
Chu Sĩ Tranh xuống lầu đi vào nhà bếp. Trong tủ lạnh chứa đầy nguyên liệu
nấu ăn, đều là Lí Cẩn mấy ngày nay mua thêm. Từ sau khi cậu vào ở nhà
này, gian phòng này tựa hồ có hơi thở trước đây Chu Sĩ Tranh không hề
nghĩ tới, hương khí thực vật, quần áo giặt xong có hương vị không khí
trong lành, còn có hương vị trên người anh….. là mùi của gia đình, nó
trở thành một hơi thở rất đặc biệt.
Trước kia trong căn nhà này
không hề có hơi thở sự sống, Chu Sĩ Tranh sẽ không tự mình xuống bếp,
quần áo cũng đưa đi giặt ủi, từ bỏ gian phòng khách, anh cũng rất ít sử
dụng các phòng khác. Bất quá từ sau khi Lí Cẩn xuất hiện, tất cả đều
thay đổi. Tuy rằng