
thích không?”
Người kia vừa bận rộn dọn cơm múc canh vừa hỏi như vậy. Chu Sĩ Tranh nói
không nên lời, đành phải gật đầu. Kỳ thật không phải anh chán ghét mùi
sữa tắm, anh cũng đang dùng nó, nhưng nguyên nhân không thích đối phương dùng giống mình bởi vì người mình tưởng niệm đã lâu lại xuất hiện trước mắt, lại nhiễm hương vị trên người mình, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất phiến tình.
Lúc ở câu lạc bộ nhìn thấy ảnh chụp của cậu trong
danh sách, anh quả thực hoài nghi chính mình nhầm lẫn, nhưng sau đó hỏi
quản lý một chút mới biết người này đã làm nghề này nhiều năm, được đánh giá rất tốt, trong lòng lập tức vừa chua xót lại đắng chát, cảm giác
thứ trân quý trong mộng của mình tựa hồ đã biến mất. Hỏi thêm mới được
biết người này là song tính luyến nhưng không tiếp khách nam, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thế là anh chọn cậu.
Lúc
Chu Sĩ Tranh về nhà, người kia đeo tạp dề ra đón anh, anh kích động cơ
hồ có chút luống cuống, căn bản không làm theo dự định định thưởng thức
tay nghề đối phương trước, ngược lại kéo người nọ vào phòng.
Một Lí Cẩn nhu thuận, một chút cũng không giống Lí Cẩn.
Tuy xa lạ nhưng so với đối phương trong trí nhớ, lại có thêm loại thú vị
mới mẻ. Anh nghĩ tới đối phương bị thời gian và con người tôi luyện
thành bộ dáng hiện tại, không biết vì sao, trái tim dường như bị hung
hăng nhéo một chút. Nhưng khi anh chú ý tới đối phương khi không nhìn
anh, ánh mắt lại trở nên lạnh như băng, anh biết, đối phương đang diễn
trò, ý đồ thử đùa giỡn kim chủ anh. Phát hiện này làm anh kinh ngạc, sau đó lại vô cùng sung sướng ── thật ra không phải diễn xuất của đối
phương kém, chính là anh so với tưởng tượng còn hiểu rõ đối phương hơn.
Hung hăng chiếm giữ, hôn môi, thậm chí lưu lại tinh dịch bên trong cơ thể…….mặc kệ làm thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Rõ ràng chỉ mới ở cùng nhau ngày thứ hai, ăn xong cơm chiều,Chu Sĩ Tranh
vẫn không nhịn được áp đối phương lên sô pha trong phòng khách.
Quần áo phân tán tứ tung, âm thanh cơ thể va chạm lớn đến mức làm người ta
cảm thấy xấu hổ vô cùng, anh ôm lấy thắt lưng Lí Cẩn, bắt đối phương
càng mở rộng đùi, chính mình lại càng tiến vào thật sâu, tính khí trướng đến phát đau bị dũng đạo mềm mại không ngừng an ủi, Lí Cẩn nằm dưới
thân dùng cánh tay muốn che mặt, đồng thời thất thần rên rỉ, loại khoái
cảm chiếm giữ đối phương càng làm anh thêm khó nhịn. Tuy rằng biết bộ
dạng chân chính của đối phương khi ở trên giường không phải bộ dáng hiện tại nhưng anh cũng nhịn không được kích thích bốc cao.
“Không
được, không thể bắn bên trong…….” Lí Cẩn nức nở nói, thân hình lại giống như muốn hấp dẫn người ta mà không ngừng vặn vẹo.
“Vì sao?”
Lí Cẩn không trả lời, hạ thân không ngừng co rút, gương mặt tuấn tú đỏ
rực, đôi mắt nửa mở nửa khép, giống như từ phía sau chiếm được khoái cảm thật lớn, hai tay bám trên lưng anh, ngẫu nhiên có khi khó nhịn mà lưu
lại vết móng tay. Chu Sĩ Tranh cuối cùng vẫn bắn ở bên trong.
Lần thứ hai ở trong phòng, trên giường lớn mềm mại, anh để Lí Cẩn cưỡi trên người mình, chủ động để vật kia ra vào cơ thể mình.
Chu Sĩ Tranh biết rất rõ, tứ chi đối phương vô cùng linh hoạt, thể lực cũng rất tốt, vì thế bộ dạng vụng về hai chân mềm nhũn ngồi trên người anh
nhất định không phải thật sự. Lí Cẩn giống như cẩn thận cử động thắt
lưng, nuốt vào thứ kia, chính là có chút gấp gáp thứ đó nhất thời trượt
ra ngoài, cứng rắn ướt át nằm giữa hai chân, lúc này thứ lúc trước bị
bắn vào trong cơ thể cũng chầm chậm chảy ra, Lí Cẩn khó xử nhìn
anh──người mình thích đang dạng hai chân ngồi trước mặt mình, xấu hổ
cùng khẩn cầu nhìn mình, ai có thể tiếp tục nhẫn nại được?
Ít nhất Chu Sĩ Tranh không thể.
Cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, trở lại giường, Chu Sĩ Tranh ôm chặt đối phương
không tha. Lí Cẩn tựa hồ có chút khó xử vì động tác của anh nhưng không
hề cự tuyệt, chỉ nhu thuận nằm trong ngực anh. Không biết im lặng bao
lâu, dưới ánh đèn mông lung, Chu Sĩ Tranh đột nhiên muốn trò chuyện.
“Trước kia em thế nào?”
“Em? Thực bình thường a, như bình thường, tốt nghiệp trung học, tốt nghiệp đại học không có gì đặc biệt.”
“Vì sao lại làm việc này?”
“Không vì sao cả. Thật ra, chính là có người hỏi có muốn làm hay không nên em đồng ý.”
“……………..”
“Anh không cần suy nghĩ lung tung, Em không phải bởi vì trả nợ gia đình hay
là thân nhân sinh bệnh gì đó mà làm việc này, vì thế không cần nghĩ em
đáng thương.”
“Ân.”
“Đúng rồi, trước kia anh có giống như bây giờ không, thoạt nhìn là dạng ưu sinh? Em luôn thích dạng người như vậy………”
“……hóa ra em thật sự không nhớ rõ.”
“A?”
“Rất lâu trước kia chúng ta đã quen biết.”
Buổi tối hôm đó, Lí Cẩn cuối cùng nói một câu: “Em không có ấn tượng gì về anh” chấm dứt đề tài.
Cậu hiếm khi mới có lúc lo nghĩ như vậy. Trong trí nhớ tìm tòi hồi lâu,
nhưng vẫn nghĩ không ra, chính mình rốt cuộc lúc nào đã nhận thức người
này. Lí Cẩn không có đến một người bằng hữu, từ nhỏ học quốc trung đến
trung học rồi đại học, không có ai có thể lưu lại dấu vết trong trí nhớ
cậu, cho dù từng có vài n