
nh Hàn Tuyết ra tay. Liên tưởng đến võ công xuất thần
nhập hóa của nam nhân này, sau lưng mấy người kia mồ hôi liền tuôn như mưa,
trong đó còn bao gồm cả Khánh vương cùng năm vị hoàng tử, còn có ba vị đại
tướng chỗ Kim Sa, mà một đoàn người Long Dược sớm đã bị dọa sợ đến sững sờ,
thấy Hàn Cao Viễn quỳ xuống đất không dậy nổi, lúc này chính là lục thần vô
chủ, nơi đó sẽ giống những gì người khác nghĩ, đã thấu hiểu sâu sắc tường tận.
Hàn Tuyết nhìn chung quanh toàn yến tiệc, thấy mấy
người có chút dụng ý khác kia đều mang bộ mặt kinh hãi bất an, tự nhiên bao gồm
cả Khánh Vương cùng con trai, cũng chỉ có cái vị nam tử gương mặt tuấn tú ở chỗ
ngồi Băng Tinh kia là gương mặt bình thản, Hàn Tuyết không khỏi đối với hắn
sinh mấy phần hảo cảm.
Quay đầu nhìn Hàn Cao Viễn quỳ gối cách nàng năm bước
bên ngoài, Hàn Tuyết cười, cười phách lối, cười tự đắc, “Hàn thừa tướng à Hàn
hừa tướng, bổn cung liệu có thể phủ nhận việc ngươi mới vừa gây nên là ý muốn
ám sát bổn cung không đây? Ngươi có biết công khai ám sát sứ thần một nước là
khơi lên chiến loạn hay không, lại nói ngươi biết rõ rồi còn cố phạm phải,
chính là muốn đại quân Bích Lạc ta cùng Long Dược các ngươi chiến đấu đến người
chết ta sống?”
Hàn Cao Viễn quỳ trên mặt đất bị đau đớn nơi hai chân
hành hạ cơ hồ sắp ngất xỉu đến nơi, nhưng thần trí lại rất thanh tỉnh, khiến
hắn tạm thời muốn trốn tránh cũng không được, lúc này nghe Hàn Tuyết khiêu
khích, không khỏi trợn trừng mắt, há miệng cao giọng muốn phản bác lại, nhưng
là mở miệng mới phát hiện mình bị điểm á huyệt, miệng không thể lên tiếng. Lập
tức hắn giận không kìm được, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn trông như ác quỷ hiện
hình, chỉ thẳng về phía Hàn Tuyết ú ớ gào thét. Bất đắc dĩ lúc này chân hắn
không thể cử động, miệng không thể nói, căn bản ngay cả vạt áo Hàn Tuyết cũng
đụng không tới, chỉ có thể thầm căm hận trong lòng, khóe mắt nhìn thẳng hướng
con trai vừa ngã xuống nháy mắt, trông mong hắn có thể hiến chút cơ trí sức
lực, nhất thời dùng tạm.
Hàn Tuyết cũng chẳng sợ hắn nghĩ ra được cái trò yêu
nghiệt gì, dù sao đã có Hàn Chiến ở đây, nàng tin tưởng trên đời này, người có
thể ở trước mặt Hàn Chiến đả thương thân thể nàng, chỉ sợ còn chưa ra đời đâu.
Lập tức không thèm để ý gì khác, chỉ lạnh giọng nhìn Hàn Cao Viễn nói: “Hàn
thừa tường à Hàn thừa tướng, ngươi thân là thừa tướng Long Dược, đã dưới một
người trên vạn người. Bổn cung chính là không rõ, ngươi làm nhiều chuyện như
vậy rốt cuộc là vì cái gì? Từ lúc vừa rồi ngươi xúi giục nhi tử mở miệng dùng
ngữ điệu khiêu khích ta, lại ám chỉ nhục mạ mẫu thân quốc chủ Long Dược quốc
ngươi, rồi ngươi lại muốn ám sát bổn cung. . . . . .” Hàn Tuyết đột nhiên kêu
lên một tiếng, chỉ thẳng Hàn Cao Viễn cả kinh kêu lên: “A. . . . . . Ngươi
không phải là gian tế nước khác mai phục ở Long Dược quốc đấy chứ? Ngươi một
lòng muốn khơi ra chiến tranh giữa nước ta với Long Dược, ngươi là muốn cho
người phương nào đắc lợi?” Nói rồi, Hàn Tuyết tựa như vô cùng bất an nhìn mỗi
người trên sân một cái.
Hoa Kiền Quân coi như là phản ứng nhanh nhất, lời kia
của Hàn Tuyết vừa ra khỏi miệng, hắn liền rõ ràng hết thảy. Trong lòng không
thể không khỏi bội phục tài dựng chuyện của Hàn Tuyết, có thể chỉ bằng một câu
nói của người khác, mà liên lụy đến cả hai nước, lại còn có thể khiến cho hành
động sau này của bọn họ lí lẽ ngôn thuận, nữ tử này đúng là không đơn giản.
Ngay lập tức, hắn sắc mặt đoan chính hướng mọi người
thanh minh nói: “Trẫm xin thề với trời, Khánh quốc ta không có nửa điểm quan hệ
với Hàn Cao Viễn, nếu nói sai, cam chịu trời trừng phạt.”
Lời thề vừa thốt ra khỏi
miệng Hoa Kiền Quân lập tức gây nên hiệu quả đặc biệt, thật là muốn đem sứ thần
các nước chọc đến điên rồi, ai cũng giật mình nhìn Hoa Kiền Quân, đặc biệt là
mấy vị sứ thần của Kim Sa, bọn họ vốn tưởng rằng tam quốc liên minh tấn công
Bích Lạc, tuy nói ngoài Khánh Vương
bị Bích Lạc công chúa ép đến không
thể nhúng tay chuyện này, nhưng ở trong quan niệm của bọn hắn, nếu Bích
Lạc công chúa thật làm rất
quá mức, Khánh Vương chắc chắn là sẽ nhúng tay vào mới đúng, mà Bích Lạc cùng
Long Dược lần này lại diễn một vở
kịch đặc sắc như vậy, lửa này cháy cũng không lan đến chỗ bọn họ, cho nên bọn họ
cho là làm người đứng xem cũng coi như không tệ đi, vậy mà lúc gió đổi chiều,
đem mũi tên kia nhắm chỉ theo hướng ngược lại( ý tức là lúc đầu vốn HCV muốn
làm bẽ mặt Bích Lạc nhưng cuối cùng hại người đâm ra hại mình ^^).
"Bổn vương cũng có
thể đưa tay lên thề, Băng Tinh cùng Hàn Cao Viễn Thừa tướng hoàn toàn không có
nửa điểm quan hệ, nếu có nói ngoa, cam nguyện bị trời phạt." Ở chỗ ngồi
của sứ thần Băng Tinh, một nam tử thanh nhã nhẹ nhàng đứng lên, nói ra lời thề
hẳn là so với lời thề của Khánh Vương còn phải nặng hơn hơn mấy phần. Giọng nam
vang lên như sấm lại không mang theo chút giả dối nào, khiến cho Kim Sa sứ thần
thất hồn bát nháo, mọi người cũng ngơ ngác ngạc nhiên không kém.
Lần này, vở kịch lại đem
mũi tên hướng về phía Kim Sa sứ thần, Kim Sa sứ