
hướng Khánh
Vương cáo từ sau liền nghênh ngang rời đi, bữa Hồng Môn Yến này chỉ tốn thời
gian chưa tới một canh giờ liền vội vã kết thúc, xem như đã là cuộc đại yến
ngắn nhất trong lịch sử rồi.
Trong sân thanh nhã nam
tử(sứ thần Băng tinh^^) nhìn người đang rời khỏi Ngự Hoa Viên, trong lòng khẽ
nhói đau. Trước kia nếu có người trước mặt hắn nói, hắn sẽ đối với một nữ tử
vừa thấy đã yêu, hắn chắc chắn xì mũi coi thường, nhưng, ngay hôm nay, hắn tin,
hoàn toàn tin.
Nàng lúc thì cơ trí,
thỉnh thoảng bướng bỉnh, đứng ở giữa các nhân vật quyền quý mà không có chút
nào sợ hãi, ngay cả đối mặt nguy hiểm cũng có thể cười, hàng ngày ấy là không
thể xưng xinh đẹp nhanh nhẹn cười một tiếng, lại vì vậy khắc vào trong
lòng của hắn, thấm vào tận xương tủy của hắn, làm cho hắn không thể quên, cũng
không làm cách nào quên được. Nghĩ đến nàng cơ mẫn tài trí, môi mỏng hé lên một
nụ cười nhạt, chỉ có bằng mấy lời, liền làm cho cả đám nam tử bị nàng dắt lỗ
mũi đi mà còn không hay biết, ngay cả hắn cũng là cảm thấy chịu thua.
Lúc nãy, vừa nhìn thấy
tên Hàn công tử (cái này là con HCV nha các nàng) rút ra chủy thủ, một khắc kia
tim của hắn cơ hồ muốn ngừng đập, khi đó trong lòng liền mang theo lo lắng,
nhưng cũng nhiều phần oán khí, oán nam tử kia không thể bảo vệ nàng một cách
chu toàn, nguy hiểm như thế cũng không biết. Cho đến họ Hàn kia bị đánh ra
ngoài, hắn mới hiểu rõ, nàng đối mặt nguy hiểm vẫn có thể trên khuôn mặt nở nụ
cười tươi, chính là bởi vì nam tử phía sau nàng, nàng biết nam tử kia sẽ bảo hộ
nàng chu toàn.
Giây phút đó, hắn liền
biết bản thân mình đã hoàn toàn không có cơ hội, ngay cả việc không cam lòng
cũng không có, chỉ vì nam tử kia so với hắn thích hợp hơn nàng. Cũng không phải
là tất cả nam tử cũng có thể cam nguyện làm việc như phụ xướng phu tùy, cũng
không phải là tất cả nam tử đều có trí tuệ như thế, nguyện làm cho kiều thê với
người trước cười đùa tức giận mắng đấy, những thứ này, hắn tự nhận không làm
được.
Một nữ tử ưu tú như vậy,
cũng đã trở thành hôn thê của người khác, nam tử đôi mắt trong sáng dần dần ảm
đạm, tiếng thở u uất tràn ra khỏi miệng, ai có thể dự liệu được đi sứ Khánh
quốc một chuyến, lại có thể đánh mất tâm tư. . . . .
Gần tới đại thọ Khánh vương, trong đô thành khắp nơi
giăng đèn kết hoa, có vẻ náo nhiệt dị thường. Mấy chục năm qua tạm thời bình ổn
phục sức khiến cho bách tính Khánh quốc cũng
được an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an, vì vậy mà Khánh vương rất được lòng
người. Đại môn nhà nhà từ sớm đã bắt đầu tự giác treo đèn lồng đỏ, giăng kết
dây hồng trước hiên, cùng chúc thọ cầu phúc cho Khánh Vương.
Trong dịch quán Bích Lạc, Hàn Tuyết lấy trong hộp gấm
ra quốc tỉ Bích Lạc cùng quốc thư mang quân ấn, đưa cho Hoa Thế Lam, thấy gương
mặt đau khổ của hắn, nàng không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, “Nhị hoàng tử
cần gì phải sầu mi khổ kiểm như vậy, nếu để người khác trông thấy, còn tưởng là
Bổn cung khi dễ ngươi! Hai nước kết minh, được lợi nhất chẳng phải Khánh quốc
sao.”
Hoa Thế Lam tự nhủ thầm, ‘nếu như quốc thượng thực sự
viết thư như vậy thì quả là tốt, nếu không thì còn khó nói’ trên đời này chẳng
ai lại nhường phần hơn cho người khác, bọn họ sẽ chờ tới lúc đó xem Bích Lạc ra
chiêu như thế nào. Lại chợt nghĩ tới chuyện vừa cùng Hàn Tuyết đạt thành cái
giao dịch hạng nhất kia, mặt hắn khổ sở như sắp khóc, không biết lát nữa mang
tin tức này báo cho phụ hoàng xong, hắn liệu còn có giữ nổi mạng nữa không đây.
Những việc Hoa Thế Lam nghĩ Hàn Tuyết cũng không có
khả năng nhúng tay vào, chẳng qua nhìn bản mặt trầm ngâm nghĩ ngợi của hắn,
cũng thật vừa lòng, khóe miệng nàng sắp toét đến tận mang tai rồi.
Cùng nữ nhi Hoa tộc quan hệ từ sớm, vốn là chuyện mấy
nam nhân Hoa tộc kia khó nói với người
ngoài, thật vất vả đến thế hệ của Hoa Kiền Quân, trên đời lại sinh ra một tên
Hàn Kỳ biến thái, chế ra loại thuốc giúp Hoa Kiền Quân giải quyết vấn đề. Nếu
biết được bí mật Hoa tộc mà không biết cách lợi dụng, nàng sẽ chẳng còn là Hàn
Tuyết nữa. Hiện nay hai nước có minh ước, cũng không thể lấy chuyện thuốc kia
ra uy hiếp, nhưng sai người xử lí loại thuốc đó một chút, kiếm chút lợi cho bản
thân, như vậy cũng tốt. Cho nên nàng liền ý tứ tăng giá thuốc gấp ba, nhân tiện
khuyến mãi thêm cao dược trị sẹo sáng da cho những người hào phóng mua số lượng
lớn.
Bất kể Hoa Thế Lam có không cam lòng như thế nào,
thuốc ở trong tay đối phương, bọn họ liền ở thế bị bắt ép, giống như ván đã
đóng thuyền, vô kế khả thi. May mà hiện tại chỉ hét giá chứ vẫn chưa cắt đứt
nguồn hàng, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng. Mười mấy năm qua, nam
tử trong tộc sớm đã hình thành thói quen bảy ngày một lần điên cuống tiết dục,
nếu đột nhiên dừng lại, chỉ sợ so với dừng uống nước dừng ăn cơm còn làm cho
người ta khó chịu hơn. Huống chi, mắt thấy một nhóm nam đồng nữ đồng sắp đến
tuổi, lại không thể hưởng dụng, chỉ sợ người trong tộc sẽ sinh dị tâm. Nghĩ
vậy, tâm tư Hoa Thế Lam cuối cùng cũng dãn ra một chút, nhấc tay hướng Hàn
Tuyết thi