
Phủ Hạo Thiên càng
ngày càng mau, càng ngày càng mạnh, cuối cùng, sau một lần nặng nề cắm vào, hắn
hung hăng ấn cặp mông run rẩy của nàng vài cái, đem nhiệt năng mầm mống bắn sâu
vào huyệt đạo, liền không hề lưu luyến rút dục bổng ra, nằm phục xuống bên cạnh
Tân Nguyệt, cũng quay đầu thích thú nhìn nét mặt của nàng.
Tân Nguyệt mềm nhũn như nước tê liệt ngã xuống nệm
giường, khí lực để động một ngón tay cũng không có, nàng chỉ cảm thấy hoa huyệt
từng đợt giật giật co rút, như có thứ gì chảy xuống, dư âm sau kích tình vẫn
còn khuấy động trong cơ thể, khiến nàng tưởng nhớ không dứt.
Một tay Hoàng Phủ Hạo Thiên đặt lên bầu ngực Tân
Nguyệt, vừa cầm liền xoa bóp chen lấn, lúc trước vốn muốn thử một chút xúc cảm
hoa nhũ tròn trịa đem lại, nếu không phải dục vọng nhất thời khó nhịn, bộ dạng
cũng sẽ không gấp gáp như vậy, muốn phát tiết ngay lập tức. Một tay hắn chống
lấy nửa đầu nằm bên cạnh Tân Nguyệt, một tay nắm lấy miên vú nhuyễn mịn, nhìn
nhũ thịt trắng tuyết trong tay mình biến đổi thành các loại hình dáng, nam căn
phần dưới lại rục rịch ngóc đầu, tay thêm dùng lực nắn bóp, bàn tay nắm chặt
phần lớn nhũ thịt, nhìn một phần đầy đặn nổi lên giữa các ngón tay, đáy lòng
Hoàng Phu Hạo Thiên dâng lên một loại khoái cảm bạo ngược.
“A. . . . . Đau. . . . .” Tân Nguyệt bị đau sợ hãi
kêu, thanh âm bởi cuộc hoan ái trước đó mà hơi có vẻ khàn khàn.
“Phải ngoan a, ngoan ngoãn để trẫm thương ngươi.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên thanh âm trầm thấp chậm rãi nói, động tác trong tay không
những không dừng lại, hắn càng thêm nắm chặt vú Tân Nguyệt dùng sức nâng lên, mắt
nhìn biểu tình Tân Nguyệt thay đổi vặn vẹo mới nhẹ buông tay, mặc cho nhũ thịt
bắn về trên người Tân Nguyệt, sáng ngời gợn lên từng trận sóng sữa, lúc Tân
Nguyệt cho là xong thở phào nhẹ nhõm, hắn lại tà ác cầm lấy miên nhũ bên kia,
cố tình nắn kéo.
“Không cần. . . . . . Thật là đau. . . . .” Tân Nguyệt
thống khổ rên rỉ, cũng không dám giãy giụa, bởi vì người đang đùa bỡn thân thể
nàng chính là đương kim hoàng thượng.
“Không thích sao?” Hoàng Phủ Hạo Thiên híp híp mắt,
trên cặp nhũ hoa tuyết trắng của Tân Nguyệt hiện lên vài vết đỏ rõ ràng, giống
như thầm lặng kháng cự đùa bỡn ác ý của hắn. “Trẫm sẽ làm ngươi thích.”
Hắn lật người ngồi dậy, hai tay chia ra phủ lên hai
bầu vú Tân Nguyệt, đẩy, chen, chà xát, xoa nhẹ. Cảm giác mềm mại nhuyễn mịn
trong tay làm hắn thoải mái, yêu thích không muốn buông. Níu lấy nụ hoa mập mạp
rồi lại thả ra khiến nó bắn về sau, dao động ra sóng sữa, rồi lại hung hăng nắm
chặt.
“A. . . . . . Hoàng thượng. . . . .” Tân Nguyệt kêu
đau xin tha, không chỉ bởi Hoàng Phủ Hạo Thiên tùy ý đùa bỡn bộ ngực nàng, mà
còn bởi vì trong hoa huyệt nơi hạ thể lại truyền tới một loại ngứa ngáy quen
thuộc, khiến cho người ta phải điên cuồng. Nàng theo bản năng vươn bàn tay vào
giữa hai chân, có kinh nghiệm từ lần thứ nhất, nàng rất nhanh liền tìm được
miệng huyệt, sáp nhập một ngón tay liền hết sức đưa đẩy.
“Có cần trẫm giúp ngươi một phen?” Hoàng Phủ Hạo Thiên
cười tà chuyển sang nhéo lấy hai đầu vú Tân Nguyệt.
“A. . . . . Không cần. . . . .” Trên đầu vú truyền tới
kích thích làm cho Tân Nguyệt cảm giác trong huyệt thêm phần trống rỗng, ngón
tay chỉ tạo được một chút kích thích căn bản không có cách nào thỏa mãn nàng,
Tân Nguyệt mắt lớn chợt lóe, quét về phía hạ thể Hoàng Phủ Hạo Thiên, nam
căn dưới háng đã sớm ngạo nghễ giương
cao, nàng khát vọng nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên, tay nhỏ bé muốn duỗi lại không
dám đụng.
“Muốn không?” Hoàng Phủ Hạo Thiên giọng nam trầm thấp
lại màng theo mê hoặc vạn phần nói.
“Muốn. . . . . . Nô tỳ muốn, cầu xin hoàng thượng ban
ân. . . . .” Tân Nguyệt mắt to phủ sương mù hốt hoảng trả lời, tay nhỏ bé lại
lặng lẽ nắm lấy nam căn củaHoàng
Phủ Hạo Thiên.
“Trẫm có thể thỏa mãn ngươi.” Hoàng Phủ Hạo Thiên một
phen nắm lấy tay nhỏ đang lộn xộn trên mặt nam căn, cầm chặt bao bọc tay nàng,
nam căn không có hai tay lại thêm phần tráng kiện, cũng càng rắn hơn, nóng hơn,
gân xanh nổi đầy trên da. Ánh mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên tối sầm lại, tự động nằm
ngửa về phía sau, chỉ vào nam căn ngạo
nghễ vươn cao của chính mình nói: “Tự ngươi ngồi lên.”
Tân Nguyệt một tay còn đang nắm giữ trên mặt dương vật
Hoàng Phủ Hạo Thiên, nghe vậy vội vàng bò dậy, trong huyệt ngứa ngáy làm nàng
theo bản năng kẹp chặt hai chân, nhưng không hề có kinh nghiệm nên nàng căn bản
cũng biết ngồi lên kiểu gì, ngơ ngác một chỗ. “Nô, nô tỳ không biết. . . . .”
“Hai chân tách ra, ngồi trên bụng ta.” Hoàng Phủ Hạo
Thiên không kiên nhẫn một phen cầm lấy cổ tay Tân Nguyệt, kéo nàng đến trên
người, một bàn tay hắn lại vỗ mông mềm của nàng, “Tách hai chân ra rồi quỳ.”
Nghe lời sửa đồi quỳ xuống, một tay Hoàng Phủ Hạo Thiên đỡ lấy đại nhục bổng
của mình, một tay ôm lấy hông Tân Nguyệt điểu khiển một chút tư thế tinh vi
xong, hai tay liền bóp hông Tân Nguyệt ép xuống, côn thịt ngay ngắn sáp nhậm,
vùi thật sâu trong huyệt đạo.
“A. . . . . Thoải mái. . . . . .” Tân Nguyệt rên rỉ,