
i, cái lưỡi to dài của hắn mang theo khí thế bén nhọn đột
nhiên xông vào miệng nàng đem theo hơi thở đậm mùi đàn hương, kịch
liệt càn quét mọi nơi, đến mức làm cho Hàn Tuyết cảm giác thấy tê đau.
Trong đầu Hàn Chiến đều là hình ảnh gương mặt Hàn Tuyết nhìn Hoàng Phủ
Hạo Thiên đầy sùng bái, trong lồng ngực dâng lên một cỗ ghen tức mãnh liệt, ôm
Hàn Tuyết thật chặt như dính vào trên người mình, nụ hôn tràn ngập tức giận như
cuồng phong cùng mưa to đem Hàn Tuyết nuốt hết.
"Ừ. . . . . ." Hàn Tuyết hừ nhẹ một tiếng, hơi nhíu lông mày yên lặng
chịu đựng Hàn Chiến kịch liệt đòi hỏi, mặc cho lưỡi hắn ở trong miệng
nàng mạnh mẽ đâm tới, hai tay nhỏ bé phủ trên lưng hắn, ôn nhu khẽ
vuốt.
Cảm nhận được Hàn Tuyết ôn nhu an ủi, Hàn Chiến mới tỉnh táo lại, kích tình
cuồng hôn chuyển thành nhẹ nhàng như nước, ôn nhu cuốn lấy cái lưỡi
thơm tho của nàng tinh tế triền miên. Dây dưa hồi lâu, Hàn Chiến mới buông ra
đôi môi nhỏ nhắn giày xéo đến sưng đỏ xung máu của Hàn Tuyết ra, nhìn thấy kiệt
tác mà mình đã lưu lại trên môi người yêu, gưong mặt hắn không khỏi tràn đầy áy
náy, le lưỡi thương tiếc khẽ liếm lấy mật ngọt trên đôi môi đang sưng đỏ, tràn
đầy đau lòng hỏi: "Sao không đẩy ta ra?"
Hàn Tuyết ôn nhu cười một tiếng, hai tay vòng lên cổ Hàn Chiến, kéo đầu hắn
xuống, "Ta thích chàng hôn ta." Nói xong nhẹ nhàng ấn xuống
môi hắn một cái hôn, rồi sau đó nghiêm túc nhìn chòng chọc Hàn Chiến
vào mắt hỏi: "Tại sao tức giận?"
Hàn Chiến trong mắt lóe lên một tia chật vật, trên mặt đỏ ửng rất khả nghi.
Nhìn thấy động tác không được tự nhiên của Hàn Chiến, Hàn Tuyết ở
trong lòng nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, càng nghĩ càng mơ
hồ, chợt trong đầu linh quang hiện ra, nàng trợn tròn hai mắt, tay bưng lấy mặt
của Hàn Chiến đem nó quay tới đối diện với mặt mình.
Gương mặt đỏ ửng Hàn Chiến cùng đôi mắt chật vật không cách nào che dấu được
khắc sâu vào đáy mắt nàng, Hàn Tuyết có chút không biết nên khóc hay cười nhìn
nam nhân trước mặt bộ dáng không chút tự nhiên này nói, "Chiến, chàng ghen
sao?"
Hàn Chiến nghe vậy hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, bàn tay đặt
lên gáy nàng dùng sức nhấn một cái, đem nàng vào trong ngực, trong
miệng hung ác tuyên bố."Nàng là của ta!"
Những lời này của Hàn Chiến không khác gì thừa nhận hành vi của mình, Hàn Tuyết
khóe miệng cong lên ngọt ngào cười, bộ dáng chim nhỏ nép người dán sát, mặt tựa
trên ngực Hàn Chiến, hai tay vòng ôm lấy vòng hông tinh tráng của hắn.
Thân thể của hai người dính sát ở chung một chỗ, không khí ấm áp ngọt
ngào tự trên người hai người lan ra, Hàn Chiến trong lòng cuồng phong
bạo vũ nháy mắt chuyển thành cảnh xuân tươi đẹp, hắn thâm tình đem Hàn Tuyết ôm
chặt, một bàn tay ôn nhu đặt trên tấm lưng mềm mại của Hàn Tuyết
Cảnh sắc tốt đẹp mà có người không thức thời đi tới chính là đại sát
phong cảnh, chỉ thấy Hàn Chiến lỗ tai đột nhiên giật giật, thân thể
cứng đờ, vô cùng áo não khẽ phát ra thanh âm nguyền rủa.
Âm thanh lầu bầu kia bị ngậm tại miệng làm cho Hàn Tuyết tò mò ngẩng
đầu lên, chỉ thấy đầu lông mày Hàn Chiến cao vút, khóe miệng đang mất
hứng mím thành đường thẳng tắp, giống như giống như tiểu hài tử không đoạt
được kẹo mà tức giận, nàng không nhịn được khẽ cười lên thành tiếng, đoạn giớ
tay vuốt ve lông mày cau lại thành một đám như nọn núi cười hỏi: "Xảy ra
chuyện gì nha, mày nhíu lại tưạ như tiểu lão đầu vậy."
"Phía nam chạy tới một đám vịt." Hàn Chiến ảo não muốn chết, sớm biết
đã trực tiếp mang Hàn Tuyết về Phi Phượng Các rồi, không khí lúc này
mật ngột như vậy lại bị người khác quấy rầy, hắn hận không không thể
đem kẻ đang đi tới chặt làm trăm mảnh.
"Vịt?" Hàn Tuyết ngạc nhiên trừng mắt to chớp chớp, trong đầu hiện ra
một đống nghi vấn. Vịt là từ đâu chạy tơi Ngự Hoa Viên nha? Cũng không phải là
ở Ngự Thiện Phòng, huống chi phía nam phải là hướng đi hậu cung, nói
"Gà" cũng còn nhiều, " vịt" nha, hẳn là không có chuyện đó
xảy ra đi. Ngay sau đó nhớ tới nàng trước kia thường cùng thủ hạ nói mồm
miệng 1 cô gái tựu giống với mấy trăm con con vịt cùng la lớn. Nghĩ tới đây, nàng
tâm lĩnh thần hội cười khẽ: "Đại khái là thê thiếp của hoàng đế ca ca
tới thôi."
Hàn Chiến võ công cao cường, nhĩ lực kinh người, hiện
nay mặc dù bốn phương một mảnh yên tĩnh, nhưng nàng đối với Hàn Chiến lời nói
vẫn tin không chút nghi ngờ.
Hàn Chiến gương mặt âm trầm, mất hứng bĩu môi, tràn đầy không cam
lòng trừng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hàn Tuyết đang cười vui vẻ quá đáng.
Hai người đang nồng tình mật ý chàng chàng thiếp thiếp chi tiếp xúc lại nhảy ra
như thế một đám lớn miệng nữ nhân phá hư không khí, thua thiệt về mình mà nha
đầu này còn có thể cười thật vui vẻ. Hàn Chiến mày rậm đứng đấy, mặt khó chịu
cúi đầu trên cổ Hàn Tuyết gặm nhấm một hồi mãnh liệt .
"Ai. . . . . . Đừng, đau ──" Hàn Tuyết rụt cổ lại né tránh
nhưng nào
có thể trốn được tập kích của Hàn Chiến, chỉ có thể rụt cổ lại mị mắt
mặc cho Hàn Chiến gặm cắn, trong miệng không cam lòng nhỏ giọng kháng nghị:
"Các nàng cũng không phải là ta bảo