
n hôn ta, nói cho ta biết là được, ta sẽ rất vui lòng
mà thực hiện tốt.”
Hàn Tuyết nghiến răng, đau chảy nước mắt, vô
tội lầu bầu nói: “Nơi này rõ ràng tối như thế, ta cái gì cũng không
nhìn ra a, tại sao chàng lại nhìn thấy?”
Nhìn Hàn Tuyết ánh mắt đáng thương như cún con,
Hàn Chiến bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, “Người luyện võ, ngũ
quan sẽ mạnh hơn so với người thường, có thể nhìn trong đêm cũng không
phải việc gì quá khó.” Môi in xuống đôi mắt rưng rưng nước của Hàn
Tuyết, liếm đi nước mắt đau đớn của nàng. Làn môi ấm áp nhẹ nhàng
di động trên lông mi, như hồ điệp dí dỏm lướt qua chóp mũi, rồi hạ
cánh trên môi đỏ thắm của Hàn Tuyết chơi đùa.
“Ân. . . . .” Trêu đùa trên môi không nồng cháy mà
cũng không xa cách, làm cho Hàn Tuyết kháng nghị hừ một tiếng, thân
thể nàng hơi hướng về phía trước như muốn hôn đáp trả, không muốn môi
Hàn Chiến giống như trêu chọc lại giống như trốn tránh nàng.
Hôn thất bại làm Hàn Tuyết ngây cả người, bên
tai truyền tới hô hấp nóng rực của Hàn Chiến cùng tiếng cười trầm
thấp: “Muốn hôn ta sao?”
“Chàng đùa ta?” Hàn Tuyết tức giận bĩu môi,
hàn quang nơi đáy mắt chợt lóe.
Hàn Chiến cũng không đáp lại, chỉ thấp giọng
khẽ cười, tiếng cười trầm thập lại đè nén, như xác nhận cho hành
động nhàm chán của hắn. Mặc cho Hàn Tuyết móng tay nhỏ lần tới bên
hông, đối với lực đạo tựa như gãi ngứa kia, hắn cũng chẳng để ý.
Bất quá hắn lập tức hối hận rồi, cũng cảm nhận được sâu sắc, lúc
nữ nhân nổi giận, lực sát thương phát ra là vô cùng cường đại, cho
dù hắn có võ công đệ nhất thiên hạ, thì đứng trước thần công chống
nạnh của Hàn Tuyết cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai.
Hàn Chiến kêu rên một tiếng, đem Hàn Tuyết ôm
vào lòng, sau một hồi thiên dời địa chuyển, Hàn Tuyết liền bị đặt
an trí trên đùi Hàn Chiến. “Nha đầu hẹp hòi, ngay cả đùa giỡn chút
thôi cũng không được sao?” Thật không biết hai ngón tay thon dài mảnh
dẻ kia sao lại có lực đạo hung ác đến vậy? Quá độc ác! Thịt mềm
bên hông hắn chỉ sợ đều đã tím tái bầm dập rồi.
Mặc dù hai mắt không nhìn thấy gì, nhưng nghe
được từ miệng Hàn Chiến phát ra một tiếng kêu nhẹ “!......” Thanh âm
này làm Hàn Tuyết đắc ý cười nheo mắt. Chuyển đổi ý định, khóe
miệng kéo thành một đường cong xấu xa, ngón tay ngọc thon dài nhẹ
lần qua ấn ấn bộ vị. “Chàng xác định ta vẫn là nha đầu sao? Có cần
kiểm tra lại cho rõ không?”
Nghe vậy, cả người Hàn Chiến cứng đờ, không
dám tin cúi đầu trừng mắt nhìn Hàn Tuyết, nha đầu này lại dám câu
dẫn hắn? Mà một bộ phận khác trên thân thể dưới sự kích thích của
nàng, đã vô cùng phối hợp ngẩng đầu hỏi thăm nàng.
Hàn Tuyêt vặn vẹo eo, thực giống như vô ý mà mài
mài đỉnh vật cứng dưới mông, lập tức khiến Hàn Chiến động tình kêu
rên ra tiếng. Nghe được từng đợt thở hổn hển của Hàn Chiến cùng với
tiếng rên rỉ khe khẽ, Hàn Tuyết cười dị thường gian tà, ác ý nói
lệch giọng đi, dùng thanh âm sốt ruột khó kìm nén nói: “Ai nha, ca ca
tốt của ta, chàng thật khỏe mạnh cường tráng a, người ta muốn rồi
nha, tới đi, tới đi thôi.”
Giọng nói kiều mị nũng nịu cố ý kéo dài kia
kích thích Hàn Chiến giật thót, trên cánh tay cường tráng nhanh chóng
nổi lên một tầng da gà, ngay cả lông tơ trên sống lưng cũng dựng đứng
cả lên, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống. Hàn Chiến bất đắc dĩ
không nói gì, thở ra một hơi, thật là tự tạo nghiệt không sống nổi
a. Hắn thậm chí quên mất nha đầu này vốn thù rất dai rồi, mà thủ
đoạn trả thù xảo trá như vậy, cũng không phải điều người thường có
thể tưởng tượng ra. Hai người từ nhỏ
cùng nhau lớn lên, hiểu biết lẫn nhau quá sâu sắc, đối phương thích
cái gì, ghét cái gì đều một hai rõ ràng. Nha đầu này dùng những
biện pháp như vậy đáp lễ, hắn nghĩ cũng mệt, chẳng lẽ không sợ sau
này làm hư Tiểu Hàn Chiến, nàng sẽ không có một tương lai “Tính
phúc” để hưởng sao.
Lúc này ở ngoài núi giả, mấy mỹ nhân kiều
diễm cùng đông đảo cung nữ thái dám quây quần hầu hạ, khoan thai đi
tới, mấy tiếng cười ra vẻ kiều mị mà bén nhọn kia làm cho hai người
đang đấu pháp trong núi giả phải run rẩy, Hàn Tuyết không nhịn được
nhe răng trợn mắt, bàn tay dùng sức xoa xoa cánh tay.
“Từ khi nào trong cung lại có loại yêu nghiệt
này? Thật may là Tuyết Nhi của ta không có tật xấu đó, Hoàng Phủ
đáng thương, ôm loại nữ nhân như vậy mà cũng ngủ được ư?” Khóe miệng
Hàn Chiến co giật, dùng sức thở một hơi, g