
không chán ghét. Lúc trước Nam Dạ
Tước bị giữ chặt bởi Dung Ân, chính là một ví dụ tốt. Duật Tôn không
biết, y có thể dừng lại ở người phụ nữ này không.
“Anh cười cái gì?” Sanh Tiêu thấy y bất giác mỉm cười.
Duật Tôn có chút ngượng ngùng, dường như là động tác lúc lơ đãng. “Không có gì.”
Mạch Sanh Tiêu một lần nữa lấy từ lọ ra một viên thuốc: “Con thì chờ anh chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có cũng không muộn.”
Cô uống thuốc, ánh mắt Duật Tôn hoảng hốt, nhưng không đưa tay ngăn lại.
Lúc ăn bữa tối Sanh tiêu liền cảm thấy có gì không ổn, cô ấn bụng, từng
trận đau đớn ập tới, cô miễn cưỡng ăn mấy miếng, vội vàng đi lên lầu.
Quả nhiên như cô đoán, đến tháng.
Cô nhất thời sơ sẩy, hơn nữa vừa rồi vô ý tắm nước lạnh, như thế sẽ càng
đau bụng ghê hơn. Khi Duật Tôn đi vào chỉ thấy cô chui trong chăn sưởi,
chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ.
“Sao thế? Ăn uống không tốt sao?” Y
khoanh chân ngồi ở mép giường, lại nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu sắc mặt
trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi.
“Đau bụng.” Tiếng của cô nhỏ như muỗi kêu.
“Để anh gọi Từ Khiêm đến.” Có chuyện là tìm Từ Khiêm, dường như đã là thói quen nhất của Duật Tôn và Nam Dạ Tước.
Mạch Sanh Tiêu giữ chặt bàn tay y: “Không cần, em đến tháng.”
Duật Tôn nghiêng người ngồi xuống mép giường: “Cái đó đến sẽ đau bụng sao?”
“Vâng.” Mạch Sanh Tiêu đau đến mức toàn thân không chút sức lực, mặt nặng trĩu, nhưng lại không hề buồn ngủ. Cô khó khăn xoay người, Duật Tôn không có
cách nào khác, đành phải xuống lầu tìm dì Hà.
Dì Hà dù sao cũng
là người từng trải, lập tức nấu một bát canh gừng bưng lên: “Sanh Tiêu,
nhanh tranh thủ lúc còn nóng uống đi, có thể bổ huyết.”
“Ngọt quá.”
“Càng đặc càng ngọt mới tốt.” Dì Hà đem túi chườm nhét vào trong chăn, đặt
lên bụng Sanh Tiêu: ”Như vậy có thể thoải mái hơn nhiều.”
Sau khi dì Hà đi xuống lầu, Duật Tôn liền bật TV lên, bật qua mấy kênh. Y ngồi
tựa vào giữa giường, Kéo chăn sưởi đem Mạch Sanh Tiêu ngồi vào giữa hai
chân mình, đầu tựa lên vai y. Hai tay Duật Tôn đặt lại túi chườm nóng
hổi trên bụng cô: “Xem phim với anh.”
Bụng thật nóng, cũng dễ chịu hơn nhiều.
Sanh Tiêu khép hai chân lại: “Em hơi mệt, không chừng xem một lúc sẽ ngủ mất.”
“Em mệt thì ngủ đi, anh xem một mình.” Duật Tôn muốn làm dời đi sự chú ý của cô, như vậy, cũng có thể giảm đi chút khó chịu.
Mạch Sanh Tiêu gật đầu, TV đang chiếu một bộ phim của Hollywood, cô xem phần đầu, sau đó bụng cũng không còn khó chịu như trước nữa, liền mơ màng
nhằm mắt thiếp đi. Vừa thức giấc, tất cả đèn trong phòng ngủ đều đã tắt, chỉ còn lại màn hình TV đang phát tin chuyển hình liên tục.
Cô xoay đầu, chóp mũi chạm lên má Duật Tôn.
Người đàn ông đã ngủ say, y vẫn giữ động tác lúc mới lên giường, cằm tựa lên
cần cổ Sanh Tiêu. Trái tim cô mềm lại, lấy khuỷu tay huých huých y:
“Tôn, Tôn?”
Duật Tôn thật sự ngủ say, khuôn mặt giãn ra, vẻ mặt yên bình, vô cùng thoải mái.
“Tôn?” Mạch Sanh Tiêu cất cao tiếng gọi, lúc này y mới tỉnh.
Người đàn ông còn rất ngái ngủ, cằm hơi nhấc lên, mắt mở he hé, Mạch Sanh Tiêu nhìn vẻ mặt y, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ngủ đi.”
Duật Tôn nhìn thấy TV cách đó không xa vẫn còn bật, lúc này y mới nhớ ra vừa rồi bất giác thiếp đi. “Ừ.”
Y ôm lấy Sanh Tiêu, đặt cô ở bên cạnh. Giữ một động tác trong thời gian
dài, y vừa cử động, mới phát hiện hai chân không nhúc nhích được. Duật
Tôn rút gối đang tựa sau lưng ra: “Chẳng trách mỗi lần làm xong em đều
nói chân mỏi nhừ, quả nhiên.”
“Anh lại nữa, chuyện gì cũng có thể liên hệ tới cái giường.”
Người đàn ông tựa vào sau lưng cô, bàn tay to lớn đặt lên bung Sanh Tiêu: “Còn đau không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Mạch Sanh Tiêu nhắm mắt lại, bắt đầu mệt mỏi, cô dường
như nhớ tới cái gì liền mở mắt ra, quay lại đối diện với khuôn mặt của
Duật Tôn: “Không phải anh rất ngại bẩn sao? Sao không ra phòng khách
ngủ?”
“Em là vợ của anh, chỉ cần không đụng vào là được.”
Sanh Tiêu vùi vào ngực Duật Tôn, ánh trăng sáng ngời chiếu vào, dừng lại trên khóe miệng đang cong lên của cô.
Cuộc sống của Mạch Sanh Tiêu là một vòng luẩn quẩn rất nhỏ, trừ Hoàng Duệ Ân Tượng, cũng chỉ là chỗ làm, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Thư Điềm đi
shopping, dạo phố, xem phim, thỉnh thoảng sẽ cùng dì Hà đến nhà Tương
Tư. Khi Sanh Tiêu nhàn rỗi rất thích ở nhà, học dì Hà nấu các món ăn,
dần dần không khỏi trở nên thành thục, toàn tâm toàn ý đều đặt trên
người đàn ông mà cô yêu.
Một kỳ nghỉ hè thật sự trôi qua rất
nhanh, Sanh Tiêu nhận được điện thoại của thầy hướng dẫn ở Hoa Nhân, hy
vọng cô có thể biểu diễn tài năng của mình vào ngày khai giảng, đồng ý
làm khách mời, tham dự các hoạt động. Mạch Sanh Tiêu vốn định từ chối,
nhưng dù sao thầy hướng dẫn cũng năm lần bảy lượt đề nghị, đành phải dáp ứng.
Hoa Nhân đối với lễ khai giảng bao nhiêu năm qua đều rất chú trọng, không chỉ Sanh Tiêu, ngay cả Duật Tôn cũng được mời đến.
Mạch Sanh Tiêu nghĩ rằng y sẽ không tham gia, đến ngày liền chọn một bộ lễ
phục mặc vào, không ngờ y lại gọi điện thoại về, nói xong việc ở công
ty, sẽ lập tức quay về đi với cô.
Cô ngồi ở phòng khách đợi hai