
iều lời
còn chưa nói xong, đã bị người khác phát hiện chạy đến ngăn lại.
Hắn còn chưa tỉnh hồn, còn chưa kịp thở dốc liền sải bước rời khỏi công ty, ngón tay nhanh chóng mở khóa, bấm nhanh số điện thoại của Sanh Tiêu.
Trong đầu bỗng dưng nhớ tới câu nói của người phụ nữ kia: Anh có từng nghĩ
tới, làm sao mà anh biết được họ sẽ xảy ra chuyện không?
Nếu mà
hắn nói là, có người muốn hành hung rồi thông báo cho hắn biết, bất cứ
ai cũng sẽ không tin lời của hắn, huống chi, là Mạch Sanh Tiêu vốn đã
đối với hắn hận thấu xương.
Duật Tôn mơ hồ cảm giác được chuyện
này không có đơn giản như vậy, có thể trong khoảng thời gian ngắn, nên
hắn cũng không có đủ thời gian để đi làm rõ ràng mọi chuyện, hắn đi vào
thang máy rồi đi xuống tầng hầm, đồng thời bấm gọi điện thoại cho Mạch
Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu đang cùng Thư Điềm nói đến chuyện kết hôn, nghe được tiếng chuông điện thoại di động, cô cầm lấy rồi đưa mắt nhìn.
"Sanh Tiêu, ai gọi vậy?”
Mạch Sanh Tiêu đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi xách: Không có gì.”"
"Là Duật Tôn sao?”
Chuông điện thoại di động cứ liên tục vang lên, khúc nhạc đàn dương cầm quen
thuộc vang lên mà Mạch Sanh Tiêu chưa khi nào cảm thấy bi thương cùng
buồn bã như thế, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, vốn là
nghĩ rằng sẽ không nghe, không biết tại sao ngón tay như bị cho phối,
bấm vào nút trả lời.
Sanh Tiêu, em đang ở đâu?” Đầu bên kia điện
thoại, giọng nói người đàn ông đầy lo lắng và sợ hãi, Sanh Tiêu sợ run
lên, giống như chưa từng nghe qua thái độ của Duật Tôn như thế bao giờ."
"Tôi đang ở cùng Thư Điềm.”
Thư Điềm nghe vậy, không khỏi cười ghé người tới gần: Anh cứ yên tâm một
trăm phần trăm, vợ của anh tôi nhất định sẽ bảo vệ thật tốt. . . . . .”"
Duật Tôn trong lòng bớt lo lắng hơn một chút, tốt lắm, bây giờ còn không có gặp chuyện gì không may.
"Sanh Tiêu, em hãy nghe anh nói, hai người hiện tại gặp phải nguy hiểm, nhanh tìm đến nơi nào có nhiều người. . . . .”
Nguy hiểm gì? Làm sao anh biết. . . . . .”"
"Ầmmmmm. . .”
Aaaaaaa. . .”"
Mạch Sanh Tiêu còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được tiếng thét chói tai của Thư Điềm vang lên, ngay sau đó, xe mất tay lái, hoàn toàn mất khống
chế, Thư Điềm vội vàng phanh xe lại, quán tính cực lớn khiến cho xe hơi
trên đường cao tốc liên tục đảo quanh, điện thoại trong tay Sanh Tiêu bị bay ra ngoài, cô hai tay cầm chặt lấy dây an toàn: "Aaaaaaaaa. . .”
"Sanh Tiêu. . . . . .”
Duật Tôn hai chân bước nhanh ra bỗng khựng lại: Mạch Sanh Tiêu! """
"Ầmmmm. . .” Đầu xe đụng vào hàng rào, một cái cánh tay Thư Điềm vô thức ngăn
trước người Mạch Sanh Tiêu, lúc cô ngẩng đầu lên, thìở thái dương đều là máu, chất lỏng ấm áp đã ngăn cản tầm mắt của cô. Thư Điềm nhanh chóng
tháo dây an toàn, cô đầu váng mắt hoa, trên người rất đau, nhưng lúc này đây đã bất chấp có bị tổn thương hay không.
Thư Điềm vội vàng xuống xe, cô mở cửa bên ghế lại phụ ra: Sanh Tiêu, Sanh Tiêu cậu không có sao chứ?”"
Mạch Sanh Tiêu vừa đưa tay ra sờ, đầy tay đều là máu.
Thư Điềm đem dây an toàn của cô tháo bỏ ra, kéo tay Mạch Sanh Tiêu đỡ cô
xuống xe: "Cậu có cảm thấy đau nhức ở chỗ nào không? Đứa bé không có sao chứ?”
Sanh Tiêu bàn tay đè lại bụng: "Không có việc gì cả, chỉ là đụng trúng đầu thôi, Thư Điềm, cậu thế nào rồi?”
"Tớ cũng không việc gì.” Thư Điềm đỡ lấy Sanh Tiêu, đỡ lấy cô đi đến bên cạnh hàng rào.
Cô quay người lại, đã nhìn thấy chiếc xe tải lúc nảy đâm phải hai người,
tài xế cũng không có ý xuống xe xem xét tình hình, hắn nhanh chóng lùi
ra, hướng hai người đang đứng mà đâm đến.
Nhanh, Sanh Tiêu, không hay rồi. . . . .” Thư Điềm dù sao cũng đi theo Tang Viêm nhiều năm, cô
phản ứng rất nhanh, kéo Mạch Sanh Tiêu muốn chạy trốn."
A, không được. . . . . .” Sanh Tiêu ngồi xổm xuống ôm lấy cổ chân: Chân của tớ đau quá.”
Nơi này là đường cao tốc mới xây dựng, hơn nữa lại là hướng ngoại ô, cho
nên thỉnh thoảng mới có chiếc xe chạy qua. Thư Điềm đỡ lấy Mạch Sanh
Tiêu ngồi trở lại trên mặt đất, để cho cô dựa lưng vào hàng rào, Thư
Điềm không nói thêm câu gì, liền đứng lên.
Mạch Sanh Tiêu giữ chặt cổ tay của cô: "Thư Điềm, cậu đi mau đi! Đừng lo cho tớ! "
Thư Điềm đẩy tay của cô ra, Mạch Sanh Tiêu trông thấy bên gò má cô giống
như thoáng ý cười: "Cậu quên chuyện tớ đã hứa với chồng cậu rồi sao, tớ
sẽ đảm bảo an toàn cho cậu. . . . . .” Lời nói còn chưa dứt, Thư Điềm
không có thời gian để lãng phí nữa, cô đi nhanh trở lại trên xe, cái
chìa khóa còn ở trên xe, tốt rồi, có thể khởi động xe.
Sanh Tiêu
trơ mắt nhìn chiếc xe mini-cooper-s bị đâm đến méo mó, đuôi xe gần như
bị đầu xe tải đè bẹp, Thư Điềm muốn dùng xe của mình chặn đứng chiếc xe
tải lại, Mạch Sanh Tiêu trừng lớn hai mắt, toàn thân như rơi vào hầm
băng: "Đừng mà, đừng. . . . . Thư Điềm, xuống mau! Đừng làm thế. . .
. . . .”
Lần va chạm này, cùng việc đi tìm cái chết có gì khác biệt?
"Rầmmm. . . . .”
Lại là một hồi va chạm kịch liệt.
Chiếc xe tải cơ hồ nuốt mất nửa chiếc xe của Thư Điềm, đồng thời, lái xe dẫm
mạnh ở chân ga, chiếc xe bị đẩy đi một đường m