Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3216320

Bình chọn: 8.5.00/10/1632 lượt.

gười đàn ông nhìn theo hướng y tá chỉ, hắn chạy

đến bên Sanh Tiêu, va vào rất nhiều người cũng không nhận ra được, đáy

mắt hung ác nham hiểm cũng tan đi chút ít, Duật Tôn đi tới trước mặt

Mạch Sanh Tiêu, hắn ngồi xổm người xuống, hai tay dùng sức ôm cô vào

lòng.

Gò má Sanh Tiêu gối lên đầu vai Duật Tôn, cô cũng không đẩy hắn ra, hai tay cô nắm chặt cánh tay người đàn ông: "Thư Điềm ra sao

rồi? Cậu ấy có sao không?”

Duật Tôn bàn tay vuốt lên đầu Mạch Sanh Tiêu: "Đang được cứu chữa.”

Sanh Tiêu tựa ở trên người hắn, một chút khí lực cũng không có, cô khóc hai

mắt sưng đỏ: "Tại sao có thể như vậy, tại sao phải như vậy. . . . . .”

Cách đó không xa truyền đến âm thanh, Thư Điềm được đem ra nâng lên băng ca, Mạch Sanh Tiêu nghiêng người đứng dậy, lại bị Duật Tôn che kín hai mắt: "Đừng xem.”

Cô gạt đi bàn tay của người đàn ông: "Thư Điềm ít nhất cũng còn sống, phải vậy không. . . . ?”

Vết máu uốn lượn trên đường cao tốc cứ như rượu loang, cằm Duật Tôn chống

đỡ tại đỉnh đầu Sanh Tiêu, hắn mạnh mẽ ôm cô, Mạch Sanh Tiêu cảm giác có chút đau đớn, mặc dù như vậy, cô cũng không đẩy hắn ra.

Sanh Tiêu được đưa vào bệnh viện làm một loạt kiểm tra, ngoại trừ trên đầu có ngoại thương, may mà cũng không có gì lo ngại.

Đứa trẻ trong bụng cũng không sao, đây là lần đầu tiên Duật Tôn ở gần cô như vậy.

Mạch Sanh Tiêu tâm tình kích động, khóc khó có thể kiềm chế được, bác sĩ ở

bên cạnh an ủi, làm cho cô nhất định phải hòa hoãn xuống.

"Làm xong kiểm tra, anh sẽ đưa em đi gặp Thư Điềm ngay.”

Mạch Sanh Tiêu lúc này mới bình tĩnh trở lại chút ít.

Đi tới phòng cấp cứu thì Thư Điềm còn chưa ra, Duật Tôn dìu Mạch Sanh Tiêu bên ngoài chờ, không bao lâu, một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy vội đến, Tang Viêm bồi hồi lo lắng ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.

Mạch Sanh Tiêu vội đứng người lên.

Ai là người nhà của bệnh nhân?”"

"Tôi.” Tang Viêm vội vàng tiến lên.

Bệnh nhân mất máu quá nhiều, đùi phải không giữ được, cần cắt bỏ đi, cần phải ký tên vào đơn phẫu thuật.”"

"Cái gì?” Tang Viêm như bị sét đánh, khuôn mặt anh tuấn ngay lập tức huyết sắc hoàn toàn không còn.

Xin hãy ký tên đi, nếu không ngay cả sinh mạng cũng khó giữ.”"

Mạch Sanh Tiêu như hít phải lãnh khí, nửa người ngồi phịch xuống ghế. Thư

Điềm thích nhất được xinh đẹp, mùa hè cô thích mặc váy ngắn, bởi vì chân của cô rất đẹp, cô thường xuyên nói cho Sanh Tiêu, đây là tài sản mà

cha mẹ cho cô, không khoe sẽ lãng phí, rất đáng tiếc.

Sanh Tiêu

rơi lệ đầy mặt, còn có vài ngày, Thư Điềm sẽ mặc váy cưới tinh khôi,

cùng người đàn ông mà cô yêu nhất bước trên thảm đỏ.

Mạch Sanh Tiêu hai tay níu chặt cổ áo khom lưng xuống khóc: "Đừng như vậy mà. . . . . .”

Tang Viêm vô hồn vẫn tiếp nhận giấy ký tên của bác sỹ. Mạch Sanh Tiêu lắc

đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Duật Tôn, đừng ký tên. . . . . .

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nếu như không ký tên, Thư Điềm sẽ mất mạng.

"Huhuhu. . . . . .”

Mạch Sanh Tiêu trông thấy Tang Viêm giơ tay lên, cổ tay hắn run rẩy, nhưng lại ký tên vô cùng kiên định.

Bác sĩ cầm lấy đơn cho phép giải phẫu, bước nhanh trở lại phòng cấp cứu,

Tang Viêm thân thể lảo đảo, hai tay chống ở đầu gối, mặt thật sâu chôn

xuống.

Thư Điềm nằm trên giường trắng đi ra, Mạch Sanh Tiêu đi

tới, sắc mặt cô ấy tái nhợt không khác gì so với người chết, chân phía

dưới, mặc dù chăn đã đắp lên nhưng vẫn có thể nhìn thấy lõm xuống một

bên.

Thư Điềm thật sự đã mất một chân.

Cha mẹ Thư Điềm nghe được tin liền chạy đến, Thư mẹ khóc như chết đi sống lại, trong phòng bệnh tràn ngập cảm giác bi thương.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở cửa ra vào, Tang Viêm phái người đưa cha mẹ Thư Điềm

về nhà, lúc này đã 8 giờ tối, Sanh Tiêu lo âu thấp thỏm đứng dậy, xuyên

thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía Thư Điềm vẫn hôn mê như cũ: Cô ấy vì sao còn chưa tỉnh lại?”"

"Hẳn là vẫn còn thuốc mê.” Duật Tôn ở bên cạnh coi chừng.

Tôi muốn vào xem cô ấy một chút.”"

"Tôi đi cùng em.”

Mạch Sanh Tiêu mở cửa: Không cần.”"

Cổ tay của cô bị Duật Tôn giữ lại: "Cẩn thận một chút, tôi bên ngoài chờ em.”

Mạch Sanh Tiêu đi vào trong phòng bệnh, Tang Viêm nắm tay Thư Điềm, vẫn

không nhúc nhích ngồi cạnh mép giường của cô, nghe được tiếng bước chân, người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, trong tay nắm chặt lại, càng

dùng sức

Sanh Tiêu che miệng khóc thảm thiết, Thư Điềm da môi bị

nứt nẻ, nhưng ngủ rất sâu, Mạch Sanh Tiêu khó có thể tưởng tượng được

khi cô ấy tỉnh lại, làm sao đối mặt được với hết thảy mọi chuyện. . . .

Tang viêm nghe được tiếng khóc, lúc này mới ngẩng đầu.

"Thực xin lỗi.”

Người đàn ông trong mắt lộ ra vẻ hung ác, Mạch Sanh Tiêu không khỏi sợ hãi,

cô ngừng bước lại: Nếu không có tôi trên xe, một mình Thư Điềm nhất định có thể thoát khỏi.”"

"Cô là người của Duật Tôn phải không?”

Sanh Tiêu đối với vấn đề hắn đột nhiên h

ỏi đến, có chút bất ngờ.

Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Tôi bị súng đả thương thiếu chút nữa mất mạng, cô có đến bệnh viện thăm.”"

Mạch Sanh Tiêu gật đầu: "Tôi nhớ.”

"Người đả thương tôi, chín


Polaroid