
g, lòng anh đau như cắt, lại đưa
ngón tay đau nhức rút chiếc nhẫn ra.
Đào Thần ngồi xổm xuống, dùng áo khoác trùm lên chiếc nhẫn rồi lấy cát lấp lên.
Tôi muốn trở về nhà gỗ xem một chút.”"
"Thật nhiều chuyện.”
Thôi, cho hắn đi đi, chúng ta thế này rồi mà.” Người đàn ông nhìn đồng hồ:
""Chúng ta tối nay khẳng định là không kịp trở về thành phố Bạch Sa.”"
Đào Thần nhìn về phía xa xa, căn nhà gỗ bị thiêu hủy hơn phân nữa, ngọn lửa cũng không rừng rực như vừa rồi nữa. Gương mặt bị nguồn nhiệt nóng hổi
bao trùm. Anh thật vất vả mới có thể cùng Mạch Sanh Tiêu đến được nơi
yên bình này, vậy mà, bây giờ nó bị phá hỏng như vậy. . . . . . .
Mặt biển mênh mông mà che giấu màu đen thần bí, đột nhiên truyền đến những
âm thanh kéo dài. Hai gã đàn ông đứng ở bờ biển xoay người nhìn lại,
thấy một chiếc du thuyền đang lái tới, trên boong thuyền có một cô gái
mặc bộ đồ da màu đen cầm lấy kính viễn vọng: "Nơi này tại sao lại có
người, cuộc gặp đêm nay không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh muốn
kế hoạch bị phá hủy sao?”
Người đàn ông bên cạnh đưa mắt nhìn lại: "Tôi sẽ cho người đuổi bọn họ đi.”
Cô gái xõa tung mái tóc quăn vô cùng mê người, để ống nhòm xuống, thuận
tay cầm lấy khẩu súng bắn tỉa ở trên bàn bên cạnh, hướng phía bờ biển
nhắm vào hai người.
Đoàng!
Người đàn ông mắt thấy đồng bạn bị bắn trúng não bộ, vừa muốn rút súng thì đã bị đối phương nhanh chóng bắn chết, cả quá trình không vượt quá 1 phút.
Đào Thần nghe được tiếng súng, anh trốn vào một chỗ xa trong rừng cây. Du thuyền cập bờ, hai gã đàn ông đã tắt thở.
Người đàn ông trên du thuyền khóe miệng mỉm cười: "Alice, kỹ năng của cô chuẩn đấy.”
Cô gái lau chùi ống ngắm: "Tôi không chịu được một chút sai lầm nào, muốn
tôi lựa chọn, dĩ nhiên là người khác chết còn tôi thì sống.”
Đào
Thần không dám thở mạnh ra, anh ở một góc khuất mà nhìn chuyện này xảy
ra, chỉ biết hai người vừa rồi còn nói chuyện với mình mà giờ đã chết,
có người đi xuống khỏi thuyền, lôi thi thể lên.
Alice đem súng bắn tỉa đặt lại trên bàn: "Để ở khoang thuyền, đợi lát nữa trở về thì ném xuống nước cho cá ăn.”
Đào Thần cuộn người đứng dậy, anh khom lưng tựa vào một cây khô ở phía sau. Alice cầm lấy kính viễn vọng kiểm tra xung quanh: "Có vẻ đã được yên
tĩnh rồi.”
Đào Thần lạnh cóng trên mặt đất phát run, chờ cho du
thuyền kia rời đi thì mới đi ra khỏi rừng cây, môi anh bầm đen, lục lọi
khắp túi mới tìm được mấy trăm đồng lúc đi siêu thị còn dư lại.
Mạch Sanh Tiêu kiềm lại nước mắt, cô nghĩ đến Đào Thần bị một trận thập tử
nhất sinh, trong lòng càng thêm khó chịu: "Vậy về sau thì anh đi đâu?”
Đào Thần khoanh tay lại, nở một nụ cười khổ: "Anh đi đến một chỗ rất xa, Sanh Tiêu, khẳng định là em không đoán được.”
Mạch Sanh Tiêu cũng giương nhẹ cánh môi, vui vẻ mà lại khổ sở đến vô vị: "Em nhớ được anh và em đã từng nói, nếu có cơ hội thì muốn đến vùng núi dạy học. Những đứa trẻ ở vùng cao có khả năng Piano cũng không biết, anh
còn nói, âm thanh nghe hay như vậy thì cần phải mang đến cho tất cả
những đứa trẻ.”
Anh đã nói qua thì cô không quên.
Đào Thần trong mắt có chút sáng ngời: "Đúng, anh đi lên vùng núi, nếu như không
phải là mẹ anh ngã bệnh thì anh có thể sẽ không đến thành phố Bạch Sa
này.”
"Đào Thần, anh vì sao lại không trở về tìm em, em đã cho rằng. . . . . . .”
Anh đến vùng núi sau khi thu xếp thì đã gọi điện cho ba mẹ, nói cho họ biết là anh không sao. Anh biết rõ là em có thể đang tìm anh ở khắp nơi, anh nghĩ, hai người khả năng sẽ không liên lạc được với em. Anh liền để cho mẹ nghĩ cách nói cho Thư Điềm, anh không muốn em lo lắng. . . . . . .”"
Nếu khiến cho Đào Thần trở lại nơi này mà đối mặt với cô, anh sợ, anh thật sự sẽ bị sụp đổ.
Mạch Sanh Tiêu thần sắc giật mình, hiển nhiên, Đào Thần trước tiên nhất định là sẽ thông báo ngay, tâm tư anh trước này đều rất tình cảm, sẽ không
để cho Đào cha và Đào mẹ lo lắng nhiều. Thư Điềm lại là người bạn tốt
nhất của Sanh Tiêu, nếu cô ấy biết rõ chuyện này, tuyệt đối sẽ chạy như
bay đi tìm Mạch Sanh Tiêu.
Câu trả lời duy nhất, chính là Đào mẹ tận lực che giấu.
Một năm này, những ngày Mạch Sanh Tiêu có thể ăn ngon ngủ yên chỉ có thể
đếm được trên đầu ngón tay. Cô sống mà bị ám ảnh về tính mạng của Đào
Thần, anh sống chết không rõ, mấy lần còn muốn đi tìm ba mẹ của Đào
Thần, nhưng lại luôn sợ hãi nếu họ trông thấy cô thì lại càng thêm kích
động. Như mấy tháng trước, ở bệnh viện này, Đào mẹ còn hung hăng muốn cô đền mạng vì Đào Thần.
Những việc này, hiển nhiên là Đào Thần không biết được.
"Sanh Tiêu?” Đào Thần thấy cô như mất hồn, cũng nhíu chặt chân mày: Chẳng lẽ, mẹ anh không nói cho em biết?”"
Mạch Sanh Tiêu có nuốt xuống chua xót trong miệng, cô lắc đầu, cô cũng có
thể hiểu được cách làm của Đào mẹ. Đổi lại là ai, cõ lẽ cũng sẽ đối xử
với người phụ nữ đã đem con trai họ hại thành như vậy: "Có nói cho em
biết, em. . . . . em chỉ cho là dì đang dối gạt thôi.”
Sanh Tiêu
quay mặt đi, lời nói dối này dường như lại khiến cô không chịu nổi mà
nước mắt dâng đầy. Nếu quả thật cô biết rõ lúc đ