XtGem Forum catalog
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214792

Bình chọn: 9.5.00/10/1479 lượt.

chứ không gạt được mẹ, con đau lòng như vậy làm cái gì?”

Đào Thần không nói lời nào, ngồi vào trên ghế.

Bàng Hiểu Bình vẻ mặt khó nén thất lạc, bàn tay ở trên lưng Đào mẹ vỗ nhẹ.

Lúc này liền thấy cửa phòng bệnh bị mở ra, hai gã đàn ông công khai đi tới. Người đàn ông phía trước đến trước giường bệnh, nhìn đến họ tên trên

thẻ của giường bệnh. Người phía sau gật gật đầu: Đúng là chỗ này.”"

"Anh là Đào Thần?”

Mấy người nhìn mặt nhau, Đào Thần đứng lên: Các anh là ai?”"

Người đàn ông ở phía sau trong tay mang theo một cái vali để lên trên giường, đem cái vali mở ra. Hắn đứng sang một bên, trong phòng bệnh ba người

trợn mắt há hốc mồm. Bên trong là toàn là tiền được sắp xếp chỉnh tề.

"Đây là hai trăm vạn, chờ cho các người sau khi xuất viện, Duật Thiếu sẽ cho người mang đến. . . một tờ chi phiếu nữa.”

Hay nói cách khác, số tiền này là để chữa bệnh cho Đào mẹ.

Sắc mặt Đào Thần xanh mét, hai cánh tay rủ ở bên người nắm chặt lại: Là Duật Tôn cho các người tới?”"

Người đàn ông đem vali đóng lại: "Chừng này tiền, ngay cả mua một cánh tay của anh đều dư dả.”

Khóe môi Đào Thần run rẩy, mu bàn tay chỗ gân xanh kéo căng: "Mang về, cầm

lấy tiền của các người cút cho tôi! " Anh bước nhanh về phía trước, hai

tay cầm cái vali lên. Đào mẹ thấy thế, xốc chăn mền đứng dậy, ôm cổ con

trai xúc động: "Thần Thần, con nghe mẹ nói. . . . . . . .”

Cút cho tôi!

Đào Thần! Bàng Hiểu Bình thấy tình thế cấp bách cũng giữ chặt cánh tay của

anh, hai người kia thấy thế, nhìn nhau một cái rồi bước ra khỏi phòng

bệnh.

Đứng lại, đem tiền đi về! Đào Thần cầm lấy vali muốn đuổi

theo, lại bị Đào mẹ đem mu bàn tay của anh đè lại: "Thần Thần, con nghe

mẹ nói. . . . . . .”

Mẹ?” Khuôn mặt Đào Thần khó có thể tin được: Mẹ chẳng lẽ muốn con nhận lấy số tiền này sao?”

Đào mẹ lệ rơi đầy mặt, cầm tay con trai mà run lên: "Mẹ biết rõ trong lòng

con nghĩ gì, nhưng mà Thần Thần, con có nghĩ đến cuộc sống sau này hay

không? Con vì người phụ nữ mà tiền đồ bị phá hủy, nhà cũng mất, số tiền

còn lại kia muốn dùng cho mẹ phẫu thuật, mẹ nghĩ là có thể bình phục thì chẳng khác nào là phế nhân, chỉ có thể ở nhà ăn không ngồi rồi. Thần

Thần, về sau con kết hôn chẳng lẽ lại muốn ở nông thôn sao? Con đi vùng

núi dạy học, mẹ không phản đối, nhưng mà nơi đó thật cực khổ. . . . . .

.”

"Cho dù có khổ thế nào, con cũng sẽ không cần một phân tiền của hắn.” Đào Thần cắn răng, cả khuôn mặt nhăn nhó.

Thần Thần, tự trọng cùng khí chất không thể ăn thay cơm, tay của con là bị

hắn hủy, chẳng lẽ còn muốn đánh rơi răng nuốt vào bụng sao? Hơn nữa, nếu con nhận lấy số tiền kia thì mới có thể đoạn tuyệt với Mạch Sanh Tiêu!

"" Đào mẹ thân thể mang bệnh, nói xong những lời này, mệt mỏi thở không

ra hơi."

Đào Thần khom lưng, ánh mắt phức tạp, anh đang nhìn đôi

tay của mình: "Mẹ, nếu con quả thật nhận số tiền kia, cả đời con sẽ khó

yên ổn, mẹ chẳng lẽ muốn con sống trong nhục nhã sao?”

Đào mẹ nghe vậy, vẻ mặt cứng ngắc, tay cũng chầm chậm buông ra.

Bàng Hiểu Bình đỡ bà nằm lại trên giường, Đào Thần đưa lưng về phía hai người, sau một hồi mới nói tiếng xin lỗi.

Thôi.” Đào mẹ giơ bàn tay lên khẽ vuốt trán: Mẹ hiểu mà, muốn con nhận lấy số

tiền kia thì so với giết con còn khó chịu hơn, Thần Thần, con bây giờ có thể thấy rõ ràng con người của Mạch Sanh Tiêu chưa? Cô ta cuối cùng

cũng không hiểu con là người như thế nào.”

"Mẹ, con tin là chuyện này không liên quan gì đến Sanh Tiêu.”

Đào mẹ lạnh mặt xuống, lắc đầu: Đây không phải là miếng thịt trên thớt,

hiểu được sao? Cô ta mới từ bệnh viện trở về, ngay sau đó đã đưa tiền

đến đây, cũng chỉ có con mới tin thôi.”"

Đào Thần không nói gì, ôm cái vali ra khỏi phòng bệnh.

Mạch Sanh Tiêu ngồi trên ghế salon ở sân thượng, cô săn tay áo sơ mi lên,

bên ngoài là áo nỉ kim tuyến, tóc buộc tết lại gọn gàng, cần cổ như vậy

mà lộ ra. Cô ăn mặc cực kỳ đơn giản, lúc giơ tay nhấc chân lại tràn đầy

sức sống.

Cô đang dự tính, một khi hoàn thành chi phí thực hiện,

nếu như cạnh tranh thành công thì cô mới nhận được mấy vạn tệ, dự án này nhỏ cho nên chi phí cũng không thể quá lớn.

Đào mẹ cần tiền phẫu thuật, thật may chỉ là cắt bỏ một phần dạ dày. Mạch Sanh Tiêu không để ý Duật Tôn nghĩ gì, cũng không cho Thư Điềm biết. Cô muốn dùng tiền của

mình kiếm được để đền bù một phần nào đó.

Sanh Tiêu xoa xoa bả vai, nghe được tiếng bước chân. Lúc ngẩng đầu lên thì Duật Tôn đã ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tính xong chưa?”

Mạch Sanh Tiêu buông tay ra, khoanh chân cuộn mình trên ghế salon. Duật Tôn

nhích lại một chút, chân muốn dán vào chân, cánh tay cũng sắp chạm vào

ngực cô, Sanh Tiêu lại nhích ra một chút.

Chuyện trong nhà Đào Thần anh sẽ giải quyết, em không cần phải bận tâm.”"

Mạch Sanh Tiêu muốn dời ra, cánh tay thu hồi lại: "Anh giải quyết?”

Đôi mắt đen láy của Duật Tôn chợt khẽ lóe lên, Sanh Tiêu ở cạnh đó có thể

thấy hàng mi đen dày của hắn. Người đàn ông vóc dáng hoàn hảo quay mặt

sang, độ cong gò má thật mê người: "Đúng.”

Mạch Sanh Tiêu cũng chưa tin được, giọng cô trầm xuống: "Anh giải quyết làm sao?”

"T