
g lão thiên gia tính
toán. Không phải của ngươi, cưỡng cầu cũng không được.” Thẩm Bái Kim cúi đầu
uống ngụm trà.
Khẽ cắn răng, Doãn Tâm Đường hận nói: “Nếu không phải
các ngươi xuất hiện, ta đã ổn tọa ngai
vàng Chu phủ thiếu phu nhân, có thể theo nương ta an hưởng cuộc sống còn lại,
các ngươi vì sao muốn phá hoại chúng ta? Làm như vậy, đối với các ngươi rốt
cuộc có chỗ tốt gì?”
“Thấy việc nghĩa hăng hái làm, sẽ không trông cậy vào
hồi báo.” Thẩm Bái Kim thanh thản nói: “Muốn sống an hưởng sao lại giết người
diệt khẩu? Mẹ ngươi hiện tại bị nhốt trong lao, ngươi có thể thuê gian phòng
nhỏ ở gần đó, chiếu cố nàng, ngày mang ba bữa cơm…”
“Ai muốn chiếu cố cái lão bà không còn dùng được kia!”
Doãn Tâm Đường chửi ầm lên, không có khí chất tiểu thư khuê các.
“Ngươi nói cái gì?” Nàng không khỏi kinh hô, Doãn Tâm
Đường cũng thay đổi thật nhiều!
“Bởi vì nàng là Chu gia trang phu nhân, lại hứa hẹn
với ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến ta có thể trở thành chính thất của Chu Duẫn Can, ta
mới bằng lòng nhận nàng làm nương, ủy khuất chính mình phối hợp nàng diễn trò,
xưng hô nghĩa mẫu, nghĩa nữ. Hiện thời rơi xuống tình thế này, ngẫm lại, thực
làm ta buồn nôn!” Doãn Tâm Đường nổi giận đùngđùng, đem oán khí phun ra.
Thẩm Bái Kim xem xét ánh mắt của nàng phút chốc lợi
hại lên. “Quả nhiên, ngươi sớm biết chân tướng, lại làm bộ như cái gì cũng
không biết, làm cho Chu phu nhân gánh vác hết thảy tội trạng.”
“Việc này vốn là do nàng sai nha, ta có tội gì?” Doãn
Tâm Đường cười lạnh, làm cho người ta khó có thể nhìn gần. “Hơn nữa, trên công
đường nàng lớn tiếng nói ta vô tôi, ta hoàn toàn bị nàng lừa chẳng biết gì.
Tình thương của nàng ngay cả Viên đại nhân cũng động dung, ta làm sao có thể
phụ ý tốt của nàng?”
“Xem ra, Chu phu nhân mới là bị lừa chẳng biết gì,
nàng hoàn toàn không biết ngươi có này mặt đi!” Thẩm Bái Kim cũng không thể
không bội phục nàng!
“Người người đều diễn trò. Ngươi cũng vậy không phải
sao?” Doãn Tâm Đường hoàn toàn không cho rằng mình có bất kì sai lầm nào.
“Bộ mặt thật của ta là đường chủ hình pháp đường Thẩm
Bái Kim, vậy bộ mặt thật của ngươi là gì?” Thẩm Bái Kim trầm tư.
“Ngươi đoán xem.”
“Ta đoán không được.”
“Các ngươi không phải rất lợi hại, có thể khiến nương
ta thành như vậy, thế nào lại không đoán ra lai lịch của ta.” Doãn Tâm Đường
khiêu khích dương dương tự đắc.
“Nhà mẹ đẻ Chu phu nhân tại địa phương cũng có chút uy
tín danh dự, cho dù đã hai mươi năm, kiên nhẫn vẫn có thể điều tra ra một ít.
Mà ngươi—chỉ biết khi sinh ra đã bị đưa đi xa, do một thợ săn họ Doãn nuôi
dưỡng, sau đó Chu phu nhân bị bắt buộc xuất giá.” Thiên Long bang chỉ biết đến
vậy.
“Không sai. Ta luôn luôn không
cam lòng bị mai một ở núi hoang, ta vốn nên là thiên kim tiểu thư.” Doãn Tâm
Đường trên mặt tràn ngập hận ý.
“Nếu ngươi nhớ tới cha mẹ thân sinh tại sao lại không
hảohảo quý trọng Chu phu nhân?”
“Bởi vì nàng đã không phải là Chu phu nhân, nay nàng
đã thành tội phạm lấy tư cách làm nương ta?” Nàng thầm nghĩ, có một mẫu thân
phạm tội, sẽ trở ngại đường đi của nàng.
“Nàng sinh ra ngươi......” Nữ nhân này thật đáng sợ a!
“Ha ha, ha ha, ha ha ha......”
Doãn Tâm Đường đột nhiên ôm bụng cười cuồng tiếu, như là nghe được một chuyện
đáng buồn cười của thiên hạ.
Tống Trì luôn luôn thờ ơ
lạnh nhạt, đột nhiên nhắc nhở nói: “Kim Kim, ngươi chú ý xem mặt nàng.” Thẩm
Bái Kim trong lòng vừa động, cẩn thận so sánh mặt Doãn Tâm Đường cùng Chu phu
nhân, phát hiện một cái mặt dài, một cái là mặt tròn.
“Ngươi không phải là nữ nhi Chu phu nhân thân sinh?”
Chẳng lẽ nàng là......
“Nếu không có lợi, ai chịu giả mạo làm con gái riêng?”
Doãn Tâm Đường lãnh đạm vô tình. Thẩm Bái Kim mi nhắn
nhỏ giọng hỏi “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta thôi!” Doãn Tâm Đường nhưng lại theo bản năng nở
nụ cười. “Ta là hàng thật giá thật Doãn Tâm Đường, là nữ nhi thân sinh của thợ
săn họ Doãn. Sau khi bọn họ nhận nuôi đứa trẻ kia một năm sau thì sinh ra ta,
thực buồn cười quá đi!? Bất quá, bệnh chốc đầu cũng thật tốt, đứa con riêng kia
tồn tại cũng dư thừa.”
“Ngươi là nói, nữ nhi thân sinh của Chu phu nhân đã
sớm qua đời?” Thẩm Bái Kim tâm rùng mình.
“Không sai, nàng bệnh bạch hầu, không tìm đại phu xem
bệnh, tự nhiên không thể không chết.”
Thật đáng thương! Thẩm Bái Kim lãnh khí, tâm vì Chu
phu nhân mà thấy đáng thương, nàng lại vì nữ nhi sớm không còn trên đời mà gặp
đại họa, đem chính mình đẩy vào ngõ cụt.
Tống Trì đồng cảm tức giận. “Đã thu dưỡng nàng thì nên
đối xử như con đẻ, thấy chết mà không cứu, các ngươi là con người sao?”
Doãn Tâm Đường không chút để ý, nhún nhún vai
nói: “Các người cho Doãn gia ta là nhân vật nao? Bọn họ vốn là một đôi uyên
ương đạo tặc, chiếm núi xưng vương, phía dưới có mấy trăm lâu la. Trong giới
giang hồ lục lâm mà nói có thể là danh tiếng lừng lẫy, không bạo bởi bang chủ
tiền nhiệm Thiên Long bang Hàn Không Anh. Có một ngày một vị tự xưng là anh
hùng đạo sĩ xuất hiện tiêu diệt sơn trại. Cha ta mang theo nương bỏ trốn, đến khi
tới một ngọn núi hoa