
ở một chút vui sướng, bên môi chưa khô
vết máu, thoạt nhìn rất quỷ dị.
“Ngươi xin thương xót, câm miệng của ngươi lại.” Nàng
cho tới bây giờ chỉ nói điều nên nói, chỉ làm chuyện nên làm, không hiểu hắn vì
sao lại muốn đấu võ mồm khiêu khích vô ích như vậy.
“Vì sao? Ta là như vậy, không chút nào che dấu, yêu
thì nói yêu, nếu ngươi không yêu ta liền chết. Cho dù hiện tại đầu rơi, hai bị
vứt xuống vách núi, ta cũng muốn thổ lộ rõ ràng.”
Ha ha! Kim Kim rốt cục
hiểu được sự kiên quyết của hắn!
Nhưng là, những lời này rơi vào tai những người không
có người yêu thì thật chói tai.
Doãn Tâm Đường sắc mặt trầm xuống, ra lệnh nói: “Cha,
nương, mau đem đôi cẩu nam nữ này làm thịt, làm tiêu mối hận trong lòng của
ta.”
“Ai! Đợi chút a -...” Tống Trì sốt ruột reo lên:
“Ngươi xem chúng ta ân ái như thế, nhơ để chúng ta toàn thây, đem chôn cùng một
chỗ, ngàn lần đừng mang quăng xuống vách núi nha, xương tan thịt nát như vậy
đến điện Diêm vương cũng không thể nhận ra nhau, rất thảm!”
“Như thế không phải rất tốt sao?” Khuôn mặt tú lệ của
Doãn Tâm Đường nở nụ cười tàn khốc, trong mắt có đắc ý. “Các ngươi hai người
rơi nát bươm, không phải vừa vặn ngươi trong bùn có ta, ta trong bùn có ngươi?
Ta thế này mới kêu là tâm địa từ bi nha! Cha, nương, đem bọn họ hai người quăng
vào vách núi, thành toàn cho bọn họ làm một đôi bỏ mạng uyên ương đi!”
Đôi “Hiếu nữ” vợ chồng cũng sợ phức tạp, chạy nhanh
làm theo, mang theo hai thân thể hung hăng ném giữa không trung…
“Cha a! Nhớ báo thù cho......” Tống Trì kêu thảm thiết
vang tận trời.
Sau một lúc lâu, lại là một mảnh xinh đẹp yên tĩnh.
Béo lão bản cùng gầy lão bản nương trở lại tranh công
cùng nữ nhi, bỗng nhiên thấy hoa mắt, cùng với một tiếng kêu thảm thiết, một
thân thể khác bay qua đỉnh đầu họ hướng xuống vách núi…
“Là ai?” Hai vợ chồng đồng thời kinh hồn táng đảm,
nhìn nhau.
“Nữ nhi của các người.” Một thanh âm thoát ra.
“Tâm Đường -- không --” Hai vợ chồng đồng thời chạy về
phía vách đá nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi biết mất ở đáy cốc, vô
lực quì rạp
xuống đất, kinh ngạc nhìn đáy vực.
“Các ngươi đem con trai độc nhất cùng đồ đệ của ta vứt
xuống vách núi, ta đem nữ nhi của các ngươi quăng xuống để các ngươi có thể nếm
thử cảm giác của ta.” Người nọ trong lòng lửa giận bừng bừng,
âm thanh lạnh như băng.
Thật vất vả hai vợ chồng tỉnh táo lại, suy nghĩ bắt
đầu vận chuyển.
“Ngươi là ai?” Béo lão bản lớn tiếng mở miệng.
“Trả mạng cho nữ nhi ta --” Gầy lão bản nương đồng
thời ra tiếng, tâm giống lạnh lẽo, thống khổ, tuyệt vọng.
Người nọ nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt tối tăm tràn
đầy sát ý. “Lão phu chậm một bước, chỉ kịp nghe con trai bảo bối của ta kêu lên
muốn ta báo thù, còn sinh mệnh của đồ nhi ta nữa, các ngươi còn muốn cầu xin
sao?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Béo lão bản trong lòng lửa
giận bùng nổ.
“Nữ nhi không còn, chúng ta còn sợ chết sao?” Gầy lão
bản nương khẽ rống giận, giống con sư tử nổi điên.
“Lão phu thật lâu không có tự báo danh, chỉ chuyên tâm
dạy đồ nhi cùng con trai bảo bối luyện công. Nếu lão phu nhớ không lầm mà nói,
trước kia giang hồ bằng hữu đều xưng hô ta ‘Ma tôn’ Tống Thiên Nhất.”
“‘Ma tôn’ Tống Thiên Nhất?” Hai vợ chồng đồng thời
rùng mình. Khi bọn họ chưa mai danh ẩn tích, ‘ma tôn’ Tống Thiên Nhất là người
mà khi giang hồ nghe tên ai cũng biến sắc.
Tống Trì cái miệng ngôn luận hoang đường kia, là con
hắn?
Tống Thiên Nhất vung chưởng, hắc bào theo dòng khí
mãnh liệt phiêu đãng.
Cam tâm chịu chết đi!
Sắc trời dần tối, mặt trời lặn hoàng hôn.
Dòng suối trôi cuồn cuộn, hai bên bờ mọc đầy cỏ dại,
khung cảnh dưới đáy cốc này đương nhiên không thể so sánh với trên kia.
Khi Tống Trì tỉnh táo lại thì nhuyễn cân tán cũng mất
đi hiệu lực. Nằm mơ cũng không nghĩ ra thân thế Doãn Tâm Đường cũng thật kinh
người. Đáng thương Chu phu nhân, đáng thương hắn cùng A Kim chỉ thiếu chút nữa
xuống hoàng tuyền làm vợ chồng.
Cũng thật mệt hắn suy tính kế, biết rõ vợ chồng bọn họ
muốn một đao giết sạch, cố ý nói không muốn bị ném xuống vực. Quả nhiên, bị bọn
họ quăng xuống núi, cũng may là có đường sống.
Hắn biết dưới vách có một con sông, lúc này đang là
mùa nước sung túc, dòng nước lớn, rơi xuống đây mới không tan xương nát thịt.
Hắn trời sinh thể chất có chút kì lạ, hơn nữa lại được
Tống Thiên Nhất tận lực bồi dưỡng, mê dược bình thường căn bản không thể hại
hắn, trúng nhuyễn cân tán thì cũng rất nhanh hồi phục. Cho nên lúc nãy hắn cứ
nói lung tung kéo dài thời gian nhưng vẫn không kịp, hoặc là tu vi của hắn
không đổi, vạn nhất bị chém một đao không phải là chết oan uổng sao? Hắn đành
đi bước nguy hiểm này.
Trong lúc rơi xuống, hắn thành công nắm được cổ áo
Thẩm Bái Kim, dùng chân khí đáp xuống dòng sông, nhưng lực không đủ lại bị cuốn
trôi đi hơn mười trượng. Hắn dùng khí lực cuối cùng đem bản thân cùng Thẩm Bái
Kim kéo lên bờ liền ngất đi.
Mệnh không chết! Cho nên trong cảnh chết cũng có thể
hồi sinh.
“Đúng rồi, Kim Kim đâu?”
Tâm hắn nhảy lên một chút, chạy nhanh tìm kiếm, Thẩm Bái