Polly po-cket
Cho Anh Hôn Em Cái Nào

Cho Anh Hôn Em Cái Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322581

Bình chọn: 7.00/10/258 lượt.

đi. Nam Trạch Lễ bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, chạy như bay vào màn mưa.

Sau cơn mưa, bầu trời sáng rực rỡ, những chiếc lá được nước mưa gột

rửa sạch sẽ, ngay cả những ngóc ngách bình thường ít khi được mọi người

quét dọn, giờ cũng trở nên sạch đẹp.

Nam Trạch Lễ thấp thỏm đi ra khỏi phòng học, chạy lên tầng 5.

- Anh Trạch Lễ, anh đi đâu thế? – Dương Hâm Hoạch mở lớn mắt hỏi, Nam Trạch Lễ bình thường chỉ có đi xuống, làm gì có chuyện đi lên?

- …

- Không thèm trả lời em hả? Tối qua mở party, một mình anh ngồi uống

rượu, có phải bị điên vì rượu rồi không? – Dương Hâm Hoạch lẽo đẽo theo

sau Nam Trạch Lễ.

Nam Trạch Lễ cúi thấp đầu, cuối cùng cũng đi tới trước cửa phòng học

của Bộ Tinh Bảo. Cậu quét mắt một vòng vào lớp cô, nhưng không nhìn thấy cái bóng quen thuộc mà mình vẫn chờ đợi. Sự xuất hiện của Nam Trạch Lễ ở đây khiến mọi người lại được phen bàn tán xôn xao, người đi qua đều

dừng lại ngó, người đang ngủ cũng bật dậy xem, những kẻ đang cười đùa

với nhau cũng nhìn chằm chằm vào cậu, mấy chục đôi mắt đều đổ dồn vào vị Hoàng thái tử này.

- Thần, Bộ Tinh Bảo đâu? Cô ấy đi đâu rồi? – Nam Trạch Lễ cau mày hỏi, giọng nói có vẻ rất thất vọng.

- Anh ấy cau mày mà cũng thấy đẹp!

- Không chỉ như thế đâu, giọng nói cũng hay nữa chứ!

- Ngón tay anh ấy dài thật!



Những ngón tay thon dài của Nam Trạch Lễ đưa lên day day hai bên thái dương, những lời tán dương của mấy đứa con gái bên cạnh lọt vào tai

cậu.

- Hôm nay Tiểu Bộ không tới. – Vũ Đô Thần nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục chúi đầu vào đọc cuốn truyện tranh trong tay.

- Vũ Đô Thần, cậu có thể không đọc mấy thứ ấu trĩ này không? – Nam

Trạch Lễ gập cuốn sách của Vũ Đô Thần lại, ánh mắt giận dữ nhìn cậu.

- Cậu nhìn tôi làm cái gì? Đúng thật là, Tiểu Bộ chắc là bị ốm. Bỏ

tay ra, tôi đang đọc tới đoạn hay. – Vũ Đô Thần nói với giọng không hề

khách sáo, trong phút chốc, bị đám “fan” của Nam Trạch Lễ lườm tới rách

mắt.

- Nếu cô ấy tới thì bảo là tôi tới tìm. – Nam Trạch Lễ nhìn chiếc bàn trống không, trong lòng lại thấy buồn rười rượi. Bộ Tinh Bảo đang cố ý

tránh mặt cậu sao? Sáng nay cậu tới nhà cô, cô không chịu ra gặp cậu,

bởi vì biết là cậu sẽ tới lớp tìm, nên cô cũng không đi học.

Lần đầu tiên Nam Trạch Lễ thấm thía một cách sâu sắc về sự thất bại.

- Dương Hâm Hoạch, cháu có nghĩ là Tiểu Bộ thực sự thích thằng nhóc

Nam Trạch Lễ không? – Vũ Đô Thần hỏi Dương Hâm Hoạch đang ngồi sau xe

mình. Vừa nghĩ tới vấn đề này, trong lòng cậu đã thấy là lạ, cậu không

tin là chuyện này sẽ xảy ra, bởi vậy quyết định đèo cô cháu gái về nhà,

nhân tiện hỏi cho rõ ràng.

- Vậy sao? Vậy thì con cá heo cái đó đã có chủ rồi. – Dương Hâm Hoạch vui vẻ nói. Thực ra cô cảm thấy Bộ Tinh Bảo và Nam Trạch Lễ rất xứng

đôi với nhau.

- Dương Hâm Hoạch, cháu đi xuống cho cậu! – Bỗng dưng Vũ Đô Thần dừng lại bên đường, đẩy Dương Hâm Hoạch xuống.

- Tại sao? – Dương Hâm Hoạch ngạc nhiên hỏi. Nhìn thấy sắc mặt khó

coi của Vũ Đô Thần, bỗng dưng cô cười híp mắt, nói. – Chẳng nhẽ bây giờ

cậu út phát hiện ra điểm tốt của chị Tinh Bảo rồi? Bởi vậy nên hối hận

vì lúc trước không quan tâm tới chị ấy phải không? Nhìn thấy chị ấy hẹn

hò với anh Trạch Lễ nên cậu thấy khó chịu trong lòng phải không? Trời

ơi, thì ra cậu út của Dương Hâm Hoạch lại là người chậm chạp như thế…

- Này, cháu nói đủ chưa? Tự về nhà đi! – Vũ Đô Thần nói xong bèn đạp

xe định bỏ đi. Cậu gọi Dương Hâm Hoạch tới đâu phải vì muốn nghe cô cười nhạo mình. Khi cậu âm thầm phát hiện ra tâm tư của Bộ Tinh Bảo thì

trong lòng cậu cũng có một cảm giác khó nói thành lời.

- Cậu út, cậu đừng có sốt ruột, thực ra cậu vẫn có cơ hội mà.

- Sao cháu biết? – Vũ Đô Thần vội vã phanh xe rồi quay trở lại.

- Nghe nói gần đây mới mở một cửa hàng kem, không biết cậu có sẵn sàng

mời cháu đi không? – Dương Hâm Hoạch nhìn lên bầu trời rộng lớn, dáng vẻ vô cùng tự đắc.

- Nhóc con, lên xe đi! – Vũ Đô Thần nghiến răng cốc lên đầu cô bé một cái, hậm hực đèo cô tới cửa hàng kem.

Tiếng nhạc du dương, cách bài trí rất đáng yêu. Dương Hâm Hoạch gọi

rất nhiều loại kem, ngồi bên cửa sổ, chậm rãi ăn từng thìa nhỏ.

- Ồ, ngon thật! Cậu út, cậu có ăn một chút không? – Cô đẩy một ly kem cho cậu. Vũ Đô Thần cau mày lắc đầu, chuyện mà cậu muốn biết không phải là kem này có ngon hay không.

- Không ăn à, hỏi nhỏ cậu một câu, có phải cậu không mang đủ tiền

không? – Dương Hâm Hoạch chớp đôi mắt lớn vô tội nhìn cậu. Vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như đá của Vũ Đô Thần, cô thấy rất thú vị.

- Nói mau lên, cậu không tới đây để nhìn cháu ăn kem đâu. – Cậu giận dữ cốc mạnh lên đầu cô cháu gái.

- Ồ, cậu chưa nghe nói sao? Dục tốc bất đạt đấy! – Dương Hâm Hoạch

vẫn còn cà kê dê ngỗng, nhưng thấy vẻ mặt Vũ Đô Thần như đang sắp ăn

tươi nuốt sống cô, cô lập tức ngậm miệng lại, nuốt miếng kem trong miệng rồi nghiêm túc nói. – Sở dĩ cháu nói cậu còn cơ hội là vì trực giác của cháu mách bảo, cậu phải biết rằng trực giác của phụ nữ chính xác lắm

đấy.

- Nói ít thôi, nói vào điểm chính đi…

- Cái này gọi là lời mào đầu…

- Nói vào điểm chính!