
đi đường lại càng ít hơn, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của những chiếc lá trong cơn gió thu. Ánh đèn
của căn nhà trước mặt lúc này đã tắt, cô run rẩy đi đi lại lại dưới đèn
đường, chiếc váy ngắn tới đầu gối bị gió thổi bay, cả người cô càng run
lên vì lạnh.
- Nam Trạch Lễ, cậu là đồ xấu
xa, chẳng phải nói hôm nay là sinh nhật cậu sao? Sao vẫn còn chưa về,
chẳng nhẽ lại tổ chức cùng bọn nhóc chết tiệt đó sao? – Cô lẩm bẩm,
trong lòng buồn bã.
- Nào, chúng ta uống tiếp!
Tân, uống tiếp, mang bia tới đây. Hâm Hoạch, ra đây uống cùng anh Trạch
Lễ nào… - Giọng nói lè nhè của Nam Trạch Lễ từ đằng xa vọng lại, cậu lảo đảo dựa vào một cô gái.
- Trạch Lễ, em là Quang Tử,
không phải Dương Hâm Hoạch. – Quang Tử đẩy mạnh tay cậu ra, cô cũng ngà
ngà say, nhưng còn khá hơn là Nam Trạch Lễ, vẫn còn nhận ra được đường
về nhà.
- Quang Tử? Dương Hâm Hoạch
còn tặng anh quà sinh nhật nữa! – Nam Trạch Lễ lại lè nhè nói, sờ tay
lên người tìm kiếm cái gì đó, khi chạm phải sợi dây có con cá heo trên
cổ, cậu mỉm cười ngớ ngẩn. – Cô nhóc đó cũng có lương tâm lắm, biết anh
thích cá heo. Ha ha… Hâm Hoạch, uống nào, chúng ta uống tiếp…
Bộ Tinh Bảo đứng nguyên ở chỗ
cũ, trừng trừng nhìn hai bóng người đang càng lúc càng tới gần, càng lúc càng rõ ràng, nước mắt lăn ra. Sao cô lại vì người này mà đứng chờ ở
đây lâu như vậy?
- Ai thế, người kia là ai thế? – Nam Trạch Lễ liếc nhìn cái bóng trắng dưới ngọn đèn đường, đó là Bộ
Tinh Bảo sao? Nam Trạch Lễ ra sức chớp mắt, cô đang nổi giận, cái miệng
cô chu lên sắp đụng cả vào mũi rồi. Nam Trạch Lễ đẩy Quang Tử ra, lảo
đảo bước lại, sau đó đưa tay lên vuốt má Bộ Tinh Bảo, cô nghiêng người
đi, Nam Trạch Lễ bèn ngã phịch xuống đất.
Bộ Tinh Bảo cầm cái bánh ném lên đầu cậu, nụ cười trên mặt Nam Trạch Lễ vẫn không hề thay đổi.
Đây có phải là quán rượu không?
Xung quanh chật cứng
người, trên mặt mọi người đều là những nụ cười rạng rỡ, còn mình thì
đang đứng ở giữa, cầm chiếc hộp màu vàng sáng lấp lánh tiến về phía nàng công chúa Bộ Tinh Bảo, quỳ một gối xuống.
Cậu cười nói:
- Bộ Tinh Bảo, chúng ta kết hôn nhé?
Cô mỉm cười gật đầu, đưa những ngón tay thon dài để cậu lồng “tình yêu” của mình vào ngón tay cô.
Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay…
- Được, được, ha ha! Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người…
Nụ cười trên khuôn mặt Nam
Trạch Lễ hạnh phúc hơn bao giờ hết, cậu vẫn đang chìm trong một giấc mơ
đẹp. Giờ trên mặt cậu dính đầy bánh kem, không còn phân biệt được đâu là mắt, đâu là miệng. Bộ Tinh Bảo giận dữ đá mạnh vào chân cậu, rồi quay
người bỏ đi.
- Uống, uống… hôm nay bổn thái tử vui lắm… - Cậu lẩm bẩm, rồi lại lăn một vòng trên đất, bánh kem dính hết vào người.
- Trạch Lễ, chị Bảo đi rồi
kìa! – Quang Tử nhìn Bộ Tinh Bảo bỏ đi, bèn gọi lớn. – Ha ha, chúng ta
có thể tự về nhà, tự về nhà… - Còn chưa nói xong, cô cũng ngã xuống.
Sáng hôm sau, bầu trời vẫn
nặng nề, u ám, một tia chớp rạch ngang bầu trời. Ngay sau đó, Nam Trạch
Lễ bị cơn mưa lớn đánh thức dậy, cậu chầm chậm ngẩng đầu lên, chùi sạch
những thứ dính trên mặt mình.
- Kem? Chuyện gì vậy?
Tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao mình lại nằm ngoài ngủ suốt cả đêm?
Nam Trạch Lễ cau mày nhìn cái
bánh kem lăn lóc dưới đất, quả dâu tây bị nước mưa xối trôi sang một
bên, trong đám kem là một chiếc thiệp nhỏ màu hồng phấn, trên đó có vẽ
một cái mặt cười và mấy chữ “Sinh nhật vui vẻ”.
Nam Trạch Lễ vội vàng nhặt tấm thiệp lên, những nét chữ mềm mại của Bộ Tinh Bảo đập vào mắt cậu.
Trạch Lễ:
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định làm chiếc bánh kem này tặng cậu. Mặc dù tôi biết nó rất xấu, mùi vị hình như cũng không ngon lắm, nhưng tôi nghĩ chắc là cậu sẽ
không chê đâu.
Sinh nhật vui vẻ!
Bộ Tinh Bảo
Đây chỉ là một tấm thiệp rất
bình thường, nhưng điểm khác biệt là trên tấm thiệp có hình bức tranh
sơn dầu treo trong ngôi biệt thự trên núi. Mặc dù các nét vẽ của Bộ Tinh Bảo không thực sự xuất sắc, nhưng có thể nhận ra cô đã rất chăm chút
tới tấm thiệp này. Mưa vẫn rơi xối xả, thấm ướt mái tóc và cơ thể cậu,
những giọt mưa lạnh lẽo theo quần áo cậu, chảy ròng ròng xuống đất. Nam
Trạch Lễ đưa tay lên quệt nước mưa trên mặt, cậu không biết đây là nước
mưa hay nước mắt, chỉ cảm thấy rất buồn, rất khó chịu.
Hình ảnh một người giận dữ bỏ
đi trong đêm qua xuất hiện trong đầu cậu. Không phải Bộ Tinh Bảo không
chịu tới dự sinh nhật cậu, mà cô đã ở đây chờ cậu suốt một đêm, nhưng
cậu lại… Nam Trạch Lễ tức giận đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh, thật là
đáng chết, sao mình lại quên gọi điện thoại báo cho cô biết thời gian và địa điểm cụ thể cơ chứ?
Cái bánh kem trên mặt đất bị
mưa làm cho nhão nhoét, không còn ra hình dạng gì, cậu cúi người nhặt
chiếc hộp lên, nước mắt và nước mưa đua nhau rơi xuống.
- Bộ Tinh Bảo, xin lỗi, xin
lỗi! – Cậu đau đớn nói cho chính mình nghe, không làm thế nào để nhặt
chiếc bánh kem dưới đất lên được, cứ vào tới tay là nó lại trôi tuột